tổng tài hào môn: yêu ngọt như mật

Chương 6: Công việc thử thách


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, văn phòng công ty vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Trình Diệp bước vào phòng làm việc với tâm trạng pha trộn giữa háo hức và lo lắng. Cô vừa trở về từ buổi tiệc công ty đầu tiên, nơi Lục Hạo đã bảo vệ và quan tâm cô theo cách riêng, khiến trái tim cô vẫn còn đập loạn nhịp. Nhưng hôm nay, áp lực công việc mới chính là điều cô cần đối mặt.

Ngay khi vừa đặt túi xách xuống bàn, cô nhận được email từ Lục Hạo – tiêu đề đơn giản nhưng khiến cô bất ngờ: “Dự án quan trọng – Xử lý ngay.” Cô mở ra và đọc kỹ từng dòng. Đây là dự án quảng bá sản phẩm mới của tập đoàn, liên quan trực tiếp đến chiến lược tiếp thị toàn quốc, với ngân sách lớn và yêu cầu cực kỳ chi tiết.

Trình Diệp thở dài, cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng tràn ngập: “Đây là cơ hội… nhưng cũng là thử thách cực lớn. Phải làm sao để không sai sót?”

Cô lập tức bắt tay vào công việc. Trình Diệp phân chia dự án thành các phần: nghiên cứu thị trường, lập kế hoạch quảng bá, liên hệ đối tác, và chuẩn bị báo cáo chi tiết cho Lục Hạo. Từng bước, từng công đoạn đều phải hoàn hảo, vì cô biết một sai sót nhỏ cũng có thể khiến Lục Hạo không hài lòng.

Buổi sáng trôi qua với tốc độ chóng mặt. Trình Diệp liên tục gọi điện, gửi email, rà soát số liệu và phối hợp với các phòng ban khác. Nhưng ngay giữa lúc căng thẳng, cô cảm nhận một ánh mắt quen thuộc – Lục Hạo. Anh bước đến bàn cô, dáng đi uy nghiêm, ánh mắt vẫn sắc lạnh nhưng dừng lại trên cô lâu hơn một chút.

“Cô cần hỗ trợ gì không?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng dịu dàng.

Trình Diệp hơi ngạc nhiên, cúi đầu: “Dạ… tôi ổn, cảm ơn anh. Chỉ là dự án này khá lớn, tôi sẽ phải tập trung hết sức.”

Anh gật nhẹ, nhưng vẫn đứng cạnh cô một lúc, như để giám sát nhưng đồng thời cũng âm thầm hỗ trợ. Trái tim cô rung lên, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Dù Lục Hạo không nói nhiều, nhưng sự hiện diện của anh khiến cô cảm thấy yên tâm.

Buổi trưa, Trình Diệp nhận được một vấn đề bất ngờ: một đối tác quan trọng vừa thông báo trì hoãn hợp đồng, ảnh hưởng trực tiếp đến tiến độ dự án. Cô cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội. Cô đứng giữa bàn làm việc, nhăn trán, đầu óc quay cuồng, không biết phải xử lý thế nào.

Ngay lập tức, Lục Hạo xuất hiện, dường như biết trước tình hình. Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén nhưng không hề gay gắt:

“Gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ nói chuyện với họ.”

Trình Diệp đỏ mặt, hơi lúng túng: “Dạ… nhưng… đây là dự án của tôi, tôi nên tự giải quyết…”

Anh nghiêm nghị nhưng vẫn dịu dàng: “Cô mới, chưa quen. Tôi sẽ hỗ trợ cô lần này. Nhưng lần sau, tôi muốn cô tự xử lý.”

Cô cảm thấy tim mình nhói lên vì lời nói vừa nghiêm khắc vừa quan tâm. Anh cúi xuống, nhấc điện thoại, gọi cho đối tác. Giọng anh trầm, chắc chắn, không để đối tác có cơ hội phản bác. Chỉ vài phút, mọi việc được sắp xếp ổn thỏa, tiến độ dự án được đảm bảo.

Trình Diệp nhìn anh, vừa biết ơn vừa ngưỡng mộ: “Anh ấy… vừa lạnh lùng vừa tinh tế. Thật may mắn khi được anh ấy giúp đỡ.”

Chiều đến, Trình Diệp phải hoàn thiện bản thuyết trình và báo cáo chi tiết. Cô ngồi làm việc liên tục, nhưng mỗi khi gặp khó khăn, Lục Hạo đều xuất hiện một cách tinh tế: đưa tài liệu cần thiết, nhắc nhở một chi tiết nhỏ, hay đơn giản là nhìn cô một cách động viên.

Một lần, khi cô căng thẳng nhìn vào số liệu, anh đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng nhưng chắc chắn:

“Bình tĩnh. Mọi thứ cô đã chuẩn bị đều hợp lý. Tin tôi đi.”

Trái tim cô nhảy loạn nhịp, vừa hạnh phúc vừa xấu hổ. Đó là lần đầu tiên anh chạm vào cô theo cách thân mật mà không quá lộ liễu, nhưng đủ để cô cảm nhận được sự sủng ngọt tinh tế.

Cả buổi chiều trôi qua, Trình Diệp hoàn thiện tất cả báo cáo, chuẩn bị thuyết trình. Cô gửi email cho Lục Hạo, nhấn nút “Gửi đi” với một cảm giác vừa hồi hộp vừa tự hào.

Anh nhận được email, liếc qua màn hình máy tính, ánh mắt sắc bén nhưng hiếm hoi nở một nụ cười tinh tế. Đây là dấu hiệu anh hài lòng, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng vốn có.

Buổi tối, khi mọi người rời công ty, Lục Hạo gọi Trình Diệp ra văn phòng riêng. Anh đóng cửa sau lưng, nhìn cô nghiêm nghị:

“Dự án hôm nay hoàn thành tốt. Cô đã chứng minh được năng lực và sự kiên nhẫn. Nhưng… còn một vài chi tiết nhỏ cần chỉnh sửa cho hoàn hảo. Tôi sẽ giúp cô một chút.”

Trình Diệp đỏ mặt, vừa lo lắng vừa vui: “Dạ… cảm ơn anh.”

Anh bước đến bàn, chỉ ra từng chi tiết nhỏ trong báo cáo, hướng dẫn cô cách trình bày, cách xử lý dữ liệu sao cho hợp lý nhất. Mỗi lời nói của anh đều chậm rãi, rõ ràng, nhưng ánh mắt vẫn đầy quan tâm.

Khi họ làm việc gần nhau, Trình Diệp cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh, cảm giác vừa an toàn vừa hồi hộp. Cô lén liếc nhìn anh, thấy vẻ nghiêm nghị nhưng ẩn sau đó là sự sủng ngầm, khiến trái tim cô rung động không ngừng.

Sau khi hoàn tất, Lục Hạo đứng dậy, gập hồ sơ lại:

“Cô đã làm tốt. Hôm nay, tôi sẽ để cô về sớm. Nghỉ ngơi đi.”

Trình Diệp nhìn anh, đôi mắt lấp lánh cảm xúc: “Cảm ơn anh, tôi… học được rất nhiều hôm nay.”

Anh gật nhẹ, ánh mắt dừng lại trên cô một chút lâu hơn bình thường, khiến cô cảm thấy ấm áp lan tỏa.

Trên đường về, Trình Diệp không ngừng nghĩ về ngày hôm nay. Anh vừa nghiêm khắc, vừa giúp đỡ cô; vừa lạnh lùng, vừa sủng ngầm; vừa dạy dỗ, vừa bảo vệ. Cô nhận ra rằng, từ khi bước chân vào công ty này, Lục Hạo không chỉ là sếp – mà còn là người luôn âm thầm quan tâm, nâng đỡ cô qua từng thử thách.

Khi về đến nhà, cô ngồi bên cửa sổ, nhấp một ngụm trà nóng, suy nghĩ về những khoảnh khắc hôm nay. Cô biết rằng: những thử thách công việc sẽ còn kéo dài, nhưng Lục Hạo luôn ở bên, vừa hỗ trợ, vừa quan sát, vừa sủng ngầm cô theo cách riêng mà không cần lời nói quá nhiều.

Cảm giác này khiến trái tim Trình Diệp vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Cô tự nhủ: “Mình sẽ nỗ lực hơn nữa, không chỉ để chứng minh năng lực, mà còn… để hiểu vì sao anh ấy quan tâm mình nhiều đến vậy.”

Và từ hôm nay, những ngày tháng đầy thử thách, áp lực, nhưng cũng tràn ngập sủng ngọt, ngọt ngào từ Lục Hạo, chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×