tổng tài hào môn: yêu ngọt như mật

Chương 7: Đêm làm việc cùng nhau


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, thành phố tràn ngập ánh đèn vàng rực rỡ, phản chiếu trên những tòa nhà cao chọc trời. Văn phòng tập đoàn Lục Hạo vẫn sáng đèn, với tiếng bàn phím gõ đều đều, âm thanh điện thoại vang vọng, và những hồ sơ chất đống trên bàn. Trình Diệp ngồi trước máy tính, mắt căng ra vì mệt mỏi, nhưng cô biết rằng mình không thể dừng lại – dự án quan trọng phải hoàn thiện trước hạn chót.

Bên cạnh cô, một cốc cà phê đã nguội lạnh. Cô rút điện thoại ra, nhìn đồng hồ – gần 11 giờ đêm. Thường thì cô đã về nhà từ lâu, nhưng hôm nay, Lục Hạo yêu cầu họ cùng nhau rà soát toàn bộ báo cáo, chỉnh sửa các chi tiết cuối cùng trước khi gửi cho đối tác.

Cô thở dài, nhắm mắt một chút để lấy sức, rồi mở lại màn hình máy tính. Trong lúc căng thẳng, Trình Diệp nghe tiếng bước chân quen thuộc. Lục Hạo xuất hiện, dáng đi uy nghiêm, vest đen phẳng phiu nhưng vẫn tỏa ra vẻ lạnh lùng đặc trưng.

“Cô chưa nghỉ à?” Anh hỏi, giọng trầm, đôi mắt sắc bén nhưng không hề gay gắt.

“Dạ… dự án còn một số phần chưa hoàn thiện, tôi muốn rà soát xong trước khi nghỉ.” Cô trả lời, giọng hơi mệt mỏi nhưng vẫn đầy quyết tâm.

Anh gật nhẹ, ánh mắt lướt qua các số liệu trên màn hình, rồi ngồi xuống bên cạnh cô. Không gian yên lặng, chỉ có tiếng gõ bàn phím và tiếng giấy xào xạc. Trái tim Trình Diệp đập nhanh, vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Anh ngồi gần cô, nhưng vẫn giữ khoảng cách đủ để cô cảm thấy thoải mái, nhưng đồng thời cũng… rung động.

Giữa lúc làm việc, Trình Diệp phát hiện một vài chi tiết sai lệch trong báo cáo tài chính. Cô hơi run, cảm giác áp lực gia tăng.

“Không ổn… nếu gửi đi như thế này, chắc chắn sẽ bị đối tác phản hồi.” Cô thở dài, nhìn Lục Hạo.

Anh cúi xuống, ánh mắt dừng lại trên cô, giọng trầm:

“Để tôi xem.”

Lục Hạo nhanh chóng rà soát, chỉ ra từng lỗi nhỏ mà Trình Diệp chưa nhận ra. Anh hướng dẫn cô cách chỉnh sửa, cách phân tích dữ liệu, cách trình bày sao cho thuyết phục nhất. Mỗi lời nói đều đi kèm với ánh mắt tinh tế, khiến cô cảm nhận được sự quan tâm kín đáo.

Cô cúi đầu chăm chú làm theo hướng dẫn. Khi hai người cùng nhau sửa từng báo cáo, từng bảng biểu, không gian văn phòng chỉ còn lại hai người. Trái tim Trình Diệp đập nhanh, vừa mệt vừa hạnh phúc, vì cô cảm nhận được sự gần gũi nhưng tinh tế từ Lục Hạo.

Thời gian trôi qua, đã hơn 12 giờ đêm. Trình Diệp bắt đầu thấy mệt mỏi, vai ê ẩm, mắt cay. Cô muốn đứng dậy, nhưng anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, ánh mắt nhìn cô nghiêm nghị nhưng ẩn chứa sự quan tâm:

“Cô nghỉ một chút.”

“Dạ… tôi vẫn ổn, tôi muốn hoàn thành công việc.” Cô trả lời, nhưng giọng hơi run.

Anh nghiêm túc:

“Không được ép bản thân. Chúng ta đã làm việc cả ngày. Nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn, mới làm việc hiệu quả được.”

Trình Diệp ngẩng lên, nhìn ánh mắt anh, cảm giác vừa ấm áp vừa hạnh phúc lan tỏa. Cô gật đầu, nhẹ nhàng hít một hơi dài, rồi dựa lưng vào ghế. Anh không rời đi, mà ngồi yên bên cạnh, ánh mắt vẫn lặng lẽ dõi theo cô, như muốn đảm bảo cô không mệt quá mức.

Một lúc sau, Trình Diệp lén nhìn anh. Anh vẫn chăm chú với hồ sơ, nhưng đôi mắt đôi lúc liếc về phía cô, ánh mắt ấy vừa nghiêm nghị, vừa dịu dàng, khiến trái tim cô nhói lên. Cô bất giác mỉm cười, cảm giác như được sủng ngầm, được quan tâm mà không lời nào cần nói ra.

Khi đến phần thuyết trình, Trình Diệp cần chuẩn bị slide trực tiếp cho Lục Hạo xem trước. Cô mở laptop, ánh sáng màn hình chiếu lên gương mặt mệt mỏi nhưng rạng rỡ. Anh đứng gần, hơi nghiêng người nhìn, tay chỉ vào từng chi tiết trên slide, hướng dẫn cô cách sắp xếp và nhấn mạnh các điểm quan trọng.

Cảm giác gần gũi khiến Trình Diệp đỏ mặt, nhưng đồng thời cảm thấy ấm áp. Đây là lần đầu tiên cô và Lục Hạo làm việc cùng nhau trong một không gian yên tĩnh, chỉ có hai người, nơi mọi áp lực được giải quyết nhưng cũng là nơi cảm xúc bắt đầu thăng hoa.

Sau khi hoàn tất slide, Lục Hạo gập laptop lại, ánh mắt dừng lại trên cô. Anh nghiêm nghị nhưng giọng trầm:

“Cô đã làm tốt. Tôi hài lòng với sự chuẩn bị này.”

Trình Diệp đỏ mặt, cúi gập người:

“Cảm ơn anh… sự giúp đỡ của anh rất quan trọng.”

Anh gật nhẹ, ánh mắt lặng lẽ dừng lại trên cô lâu hơn bình thường, khiến cô cảm nhận được một sự sủng ngầm, một cảm giác vừa an toàn vừa hồi hộp.

Đêm khuya, khi cả hai sắp rời văn phòng, Trình Diệp nhận ra rằng cô đã hoàn thành toàn bộ dự án, nhưng cũng kiệt sức. Anh nhẹ nhàng mở cửa cho cô bước ra, giọng trầm:

“Về nhà nghỉ ngơi đi. Ngày mai còn công việc mới.”

Cô mỉm cười, lòng tràn đầy cảm xúc: “Vâng, cảm ơn anh… hôm nay thực sự là một trải nghiệm quý giá.”

Anh nghiêm nghị nhìn cô, nhưng ánh mắt dịu dàng:

“Cô đã chứng minh năng lực, và… biết cách chịu áp lực. Tôi hài lòng.”

Trên đường về, Trình Diệp suy nghĩ về những khoảnh khắc tối nay. Ánh mắt lén lút, cử chỉ quan tâm, những lời nói nhẹ nhàng nhưng tinh tế của Lục Hạo khiến trái tim cô rung động. Cô nhận ra rằng, từ khi bước vào công ty này, mối quan hệ giữa cô và anh không chỉ là công việc – mà còn là những rung động ngọt ngào, tinh tế, được thể hiện qua hành động hơn là lời nói.

Cô tự nhủ: “Anh ấy vừa nghiêm khắc, vừa quan tâm. Mỗi lần bên anh, tôi đều cảm nhận được sự sủng ngầm… Trái tim mình… không thể ngừng rung động.”

Đêm đó, Trình Diệp nằm trên giường, ánh đèn vàng dịu chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi nhưng rạng rỡ. Cô nhắm mắt, nhớ lại từng khoảnh khắc bên Lục Hạo – những bàn tay nhẹ nhàng chỉ dẫn, ánh mắt lén lút quan tâm, sự gần gũi tinh tế.

Cô nhận ra rằng, từ nay về sau, không chỉ công việc, mà cả cảm xúc của cô sẽ gắn liền với Lục Hạo. Anh không chỉ là sếp – mà còn là người mà cô dần dành tình cảm, sự tin tưởng, và cả trái tim ngọt ngào của mình.

Và Trình Diệp biết rõ: đêm làm việc cùng nhau hôm nay chính là bước khởi đầu cho những khoảnh khắc sủng ngọt, ngọt ngào và đầy thử thách phía trước, nơi trái tim hai người sẽ dần xích lại gần nhau, cùng nhau trải qua áp lực công việc, nhưng cũng cùng nhau trải nghiệm những rung động đầu tiên đầy ngọt ngào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×