Buổi sáng thứ hai của tuần làm việc, Lâm Tiểu Duyên bước vào công ty với một tâm trạng pha trộn giữa háo hức và căng thẳng. Sau buổi họp hôm qua với Hạ Lạc, cô biết rằng mình không chỉ đang đối diện với một vị tổng tài lạnh lùng, mà còn phải chứng minh năng lực của bản thân trong mắt anh—người mà cô vừa ấn tượng, vừa… hơi sợ.
Cô vừa ngồi xuống bàn làm việc, mở email, thì thấy một thư mới từ trợ lý của Hạ Lạc. Chỉ vài dòng, nhưng khiến tim Duyên đập mạnh:
"Hạ Lạc yêu cầu cô làm việc trực tiếp dưới sự giám sát của ông. Vui lòng chuẩn bị hồ sơ và lên phòng họp lúc 9 giờ sáng."
Duyên nhíu mày, vừa hứng thú vừa lo lắng. “Làm việc trực tiếp với Hạ tổng… phải đối diện suốt cả ngày… sao mình có thể bình tĩnh đây?” Cô hít sâu, cố trấn an bản thân.
Khi đến phòng họp, Hạ Lạc đã ngồi ở bàn làm việc dài, ánh mắt sắc bén dõi theo cô ngay khi cô bước vào. Anh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm, như đang đọc suy nghĩ của Duyên từ đầu đến chân.
“Ngồi đi,” anh ra lệnh đơn giản, giọng trầm và lạnh lùng.
Duyên lặng lẽ ngồi xuống, đặt laptop và hồ sơ trước mặt. Cô cảm thấy một áp lực nặng nề đè lên vai, nhưng đồng thời cũng tò mò: tại sao Hạ Lạc lại quan tâm đến cô nhiều như vậy?
Hạ Lạc mở laptop, đưa cho cô một danh sách dự án mới: “Cô sẽ theo dõi toàn bộ dự án này trực tiếp dưới sự giám sát của tôi. Tôi muốn mọi bước đi, mọi báo cáo, mọi quyết định đều phải qua tôi. Cô có khả năng chịu áp lực không?”
Duyên hít một hơi thật sâu. Cảm giác vừa sợ vừa kích thích lan tỏa trong cô. “Dạ… tôi sẽ cố gắng hết sức. Nhưng tôi cũng muốn đảm bảo rằng công việc không bị chậm trễ, nên nếu có thể, tôi muốn được phân công hợp lý…”
Hạ Lạc nhíu mày, đôi môi hơi cong lên một nụ cười khẽ, ánh mắt thoáng chút thích thú: “Hợp lý… cô dám nói chuyện ‘hợp lý’ với tôi sao?”
Duyên đỏ mặt, nhưng không rút lại lời. “Dạ, nếu không hợp lý, tôi e rằng kết quả sẽ bị ảnh hưởng. Tôi chỉ muốn tối ưu hóa công việc.”
Một khoảnh khắc im lặng kéo dài. Hạ Lạc nhìn cô, ánh mắt vừa sắc bén vừa tò mò. Anh chưa từng gặp ai dám nói thẳng với mình như vậy. Đa số nhân viên khi đối diện anh đều sợ hãi hoặc nịnh nọt. Nhưng Duyên… cô đứng đó, ánh mắt cương nghị, giọng nói không run, trái tim dường như chứa cả quyết tâm và tò mò.
“Được. Tôi thích cô. Nhưng hãy nhớ, khi làm việc dưới tay tôi, không có chỗ cho sai lầm. Nếu một bước đi sai, hậu quả sẽ nghiêm trọng. Cô có hiểu không?”
Duyên gật đầu. “Dạ, tôi hiểu. Tôi sẽ làm hết sức mình.”
Hạ Lạc gật nhẹ, rồi bắt đầu trao đổi chi tiết về dự án. Anh phân công nhiệm vụ, yêu cầu báo cáo tiến độ, phân tích rủi ro, dự báo tài chính và đưa ra nhiều tình huống giả định. Mỗi lời anh nói đều mang theo áp lực cực lớn, khiến Duyên phải tập trung cao độ.
Trong lúc làm việc, Hạ Lạc liên tục quan sát cô. Anh chú ý cách Duyên phản ứng với những tình huống bất ngờ, cách cô giải thích dữ liệu, cách cô phân tích vấn đề. Mỗi lần Duyên thẳng thắn bảo vệ ý kiến của mình, ánh mắt anh lại lóe lên một tia hài lòng hiếm gặp.
Duyên vừa làm vừa cảm thấy áp lực, nhưng đồng thời lại bị cuốn hút bởi sự nghiêm túc và chuyên nghiệp của Hạ Lạc. Cô không thể phủ nhận rằng, mặc dù lạnh lùng, nhưng anh thực sự biết cách dẫn dắt và thử thách cô, khiến cô muốn chứng minh bản thân hơn bao giờ hết.
Giữa buổi sáng, Hạ Lạc bỗng lên tiếng, giọng trầm nhưng mang theo sự trêu chọc: “Cô có biết tại sao tôi không thuê người khác làm việc này không?”
Duyên lắc đầu, hơi nghiêng người về phía trước. “Dạ… tôi không rõ.”
“Bởi vì tôi muốn xem ai thực sự đủ năng lực để đứng vững trước áp lực. Cô vừa đủ can đảm để làm việc trực tiếp với tôi. Và tôi muốn xem cô sẽ xử lý thế nào khi đối mặt với thử thách thật sự.”
Duyên hơi sững người, tim đập nhanh. Áp lực lớn, nhưng trong lòng lại nảy sinh cảm giác hứng thú khó tả. Cô nhận ra rằng, làm việc trực tiếp dưới tay Hạ Lạc không chỉ là công việc, mà còn là cơ hội để cô thể hiện bản lĩnh.
Buổi trưa, Hạ Lạc gọi Duyên ra hành lang, nơi ánh nắng chiếu qua cửa kính, tạo thành những vệt sáng trên sàn. Anh đứng nghiêm, đôi tay khoanh trước ngực, ánh mắt vẫn sắc bén nhưng ẩn chứa tò mò.
“Cô cảm thấy thế nào sau nửa buổi làm việc?” anh hỏi, giọng trầm nhưng không lạnh như trước.
Duyên hít sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Dạ… tôi hơi áp lực, nhưng cũng học được rất nhiều. Tôi cảm thấy đây là cơ hội quý giá để thử thách bản thân.”
Hạ Lạc khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên cô một lúc lâu. “Áp lực… đó là cảm giác mà tất cả nhân viên phải đối mặt khi làm việc với tôi. Nhưng cô, dường như không sợ hãi… Điều đó khiến tôi ấn tượng.”
Duyên đỏ mặt, nhưng không né tránh ánh mắt anh. Cô cảm thấy trái tim mình đập mạnh, nhưng đồng thời, một cảm giác tò mò khó tả lan tỏa: tại sao người đàn ông này lại khiến cô vừa sợ vừa hứng thú đến vậy?
Buổi chiều, dự án tiếp tục với những tình huống giả định bất ngờ do Hạ Lạc đưa ra. Mỗi khi Duyên đưa ra giải pháp, anh đều đặt ra câu hỏi khó, đôi khi còn “cà khịa” cô một cách khéo léo:
“Cô chắc chắn muốn làm như vậy sao? Hay chỉ muốn nhìn kết quả thất bại để học hỏi?”
Duyên không hề nao núng, đáp thẳng: “Tôi tin vào phương án của mình, và tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm. Nếu có sai sót, tôi sẽ rút kinh nghiệm và điều chỉnh kịp thời.”
Hạ Lạc bật cười khẽ, một âm thanh hiếm thấy ở anh. “Tốt. Tôi thích cô… thẳng thắn, kiên cường và dám chịu trách nhiệm. Đây là phẩm chất mà ít người có.”
Khi mặt trời bắt đầu lặn, Duyên thở dài, vừa mệt vừa phấn khích. Cô nhận ra rằng ngày làm việc trực tiếp với Hạ Lạc không hề dễ dàng, nhưng đồng thời cũng thú vị hơn bất cứ điều gì cô từng trải qua.
Hạ Lạc đứng dậy, nhìn cô lần cuối trước khi rời phòng họp. “Ngày mai, chúng ta tiếp tục. Và tôi muốn cô chuẩn bị phương án cải tiến dự án. Cô có biết tại sao tôi yêu cầu vậy không?”
Duyên lắc đầu, ánh mắt dõi theo anh.
“Bởi vì tôi muốn xem cô có đủ khả năng không chỉ làm tốt, mà còn tiến xa hơn. Và… tôi tò mò về cách cô sẽ phản ứng với áp lực lâu dài.”
Cô cảm thấy trái tim mình lỡ nhịp. Tò mò… áp lực… hứng thú… tất cả hòa trộn lại thành một cảm giác vừa sợ vừa muốn chinh phục. Duyên biết rằng, từ khoảnh khắc này, cuộc sống và công việc của cô sẽ thay đổi. Và Hạ Lạc, người tổng tài lạnh lùng, vừa đặt dấu ấn đầu tiên lên cô, sẽ là thử thách lớn nhất mà cô phải đối mặt—vừa là công việc, vừa là cảm xúc, và có lẽ còn nhiều hơn thế nữa.
Khi Duyên bước ra khỏi phòng họp, cô nhìn lên bầu trời chiều đỏ rực phía cửa sổ, tự nhủ: “Mình phải cố gắng… vì dự án, vì bản thân… và… vì anh ấy.”
Hạ Lạc, đứng nhìn cô khuất sau cánh cửa kính, khẽ mỉm cười. Trong lòng anh, lần đầu tiên sau nhiều năm, có một người khiến anh vừa muốn thử thách, vừa muốn bảo vệ. Và anh biết, từ hôm nay, cuộc chơi mới thực sự bắt đầu…