tổng tài lạnh lùng, vợ yêu dấu

Chương 4: Buổi tối sóng gió


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm đó, công ty tổ chức một sự kiện quan trọng, mời nhiều đối tác lớn và khách hàng tiềm năng. Lâm Tiểu Duyên vốn đã mệt mỏi sau một ngày làm việc trực tiếp dưới sự giám sát của Hạ Lạc, nhưng khi nhận được email từ phòng tổ chức, cô biết mình không thể trốn tránh.

"Sự kiện quan trọng tối nay, cần tất cả nhân viên dự án có mặt và hỗ trợ. Thời gian bắt đầu 19h, kết thúc dự kiến 23h. Hãy chuẩn bị tinh thần."

Duyên nhíu mày. Cô biết rằng, với Hạ Lạc, sự kiện này không chỉ là dịp gặp gỡ đối tác, mà còn là cơ hội để anh đánh giá năng lực của cô trong tình huống thực tế. Cô hít sâu, cố xua đi mệt mỏi: “Mình phải bình tĩnh. Đây là cơ hội để chứng minh bản thân.”

Khi đến hội trường, Duyên thấy Hạ Lạc đã có mặt, đứng trước cổng chào đón các đối tác. Anh vẫn vest đen lịch lãm, ánh mắt sắc bén quét khắp nơi, tỏa ra khí chất quyền lực đến mức làm nhiều người phải dè chừng. Khi ánh mắt anh chạm vào cô, Duyên cảm thấy tim đập nhanh, đồng thời một cảm giác lo lắng nhưng tò mò dâng lên.

“Tiểu Duyên, hôm nay chúng ta phải làm việc cùng nhau. Tôi muốn cô chịu trách nhiệm phần tổ chức hậu cần và giám sát các nhân viên khác,” Hạ Lạc ra lệnh, giọng trầm nhưng lạnh.

Duyên gật đầu, nhưng không khỏi băn khoăn. “Dạ… nhưng tối nay sẽ có rất nhiều việc, tôi… tôi không biết mình có thể quản lý tất cả không.”

Hạ Lạc bước lại gần, ánh mắt sắc bén nhưng lộ vẻ quan sát: “Không có chỗ cho sự do dự. Cô sẽ học cách xử lý áp lực thực tế. Đây là cơ hội để tôi biết cô đủ năng lực hay không.”

Duyên hít sâu, nhủ lòng phải cố gắng. “Vâng, tôi sẽ làm hết sức.”

Sự kiện bắt đầu. Hội trường rực rỡ ánh đèn, bàn ghế bày trí sang trọng, khách mời tấp nập, nhân viên hối hả di chuyển. Duyên chạy khắp nơi, kiểm tra các hạng mục từ bàn đón khách, trang trí, âm thanh, ánh sáng cho đến phục vụ. Mọi thứ đều phải hoàn hảo, vì chỉ một sai sót nhỏ cũng sẽ khiến Hạ Lạc không hài lòng.

Trong lúc kiểm tra phòng VIP, Duyên vô tình va chạm với một bộ bàn ghế chưa được sắp xếp. Một chiếc ly bị lật, nước bắn ra bàn. Cô hốt hoảng, định quỳ xuống lau dọn thì một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy cô.

“Cẩn thận!” Hạ Lạc lạnh lùng ra lệnh, mắt nhìn thẳng vào cô như muốn đọc hết suy nghĩ.

“Dạ… xin lỗi, tôi không để ý,” Duyên lí nhí, vừa hối hả lau dọn vừa cảm thấy bối rối vì sự xuất hiện kịp thời của anh.

Hạ Lạc nhíu mày, giọng trầm: “Làm việc phải tập trung. Sai lầm nhỏ cũng có thể gây hậu quả lớn. Đây là dự án, không phải trò chơi.”

Duyên đỏ mặt, nhưng không né tránh ánh mắt anh. “Tôi hiểu. Tôi sẽ cẩn thận hơn.”

Buổi tối trôi qua với hàng loạt tình huống phát sinh: khách hàng thay đổi lịch trình, âm thanh bị trục trặc, nhân viên hỗn loạn. Duyên vừa điều phối, vừa báo cáo trực tiếp với Hạ Lạc, đôi khi bị anh “cà khịa” mỗi khi cô chưa đưa ra quyết định nhanh:

“Cô định đứng nhìn đến khi mọi thứ tự giải quyết sao? Hay muốn tôi làm thay cô?”

Duyên cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi có thể xử lý, chỉ cần một chút thời gian để sắp xếp hợp lý.”

Hạ Lạc nhíu mày, một ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa tò mò: “Thời gian? Cô có biết thế nào là áp lực thật không? Chúng ta không có thời gian cho sự chần chừ.”

Duyên cảm thấy tim đập nhanh. Áp lực từ anh khiến cô vừa căng thẳng vừa cảm thấy hứng thú. Cô biết rằng, làm việc cùng Hạ Lạc không chỉ là công việc, mà còn là thử thách để chứng minh năng lực và bản lĩnh.

Khi sự kiện bước vào cao trào, một sự cố bất ngờ xảy ra: hệ thống âm thanh chính bị trục trặc, làm chương trình biểu diễn tạm dừng. Nhân viên hoảng loạn, khách mời bắt đầu lúng túng. Duyên nhanh chóng ra lệnh:

“Người ở khu vực kỹ thuật kiểm tra ngay! Ai phụ trách âm thanh, làm việc theo hướng dẫn tôi. Chúng ta không được để khách hàng chờ lâu!”

Hạ Lạc đứng bên cạnh, quan sát cô, đôi mắt sáng lên. “Cô phản ứng khá nhanh, nhưng còn thiếu quyết đoán. Tôi muốn thấy cô xử lý toàn bộ tình huống, không chỉ một phần.”

Duyên cắn môi, quyết tâm: “Vâng, tôi sẽ làm.” Cô chạy khắp hội trường, kết nối với nhân viên kỹ thuật, điều phối âm thanh dự phòng và báo cáo từng bước cho Hạ Lạc.

Cả hai gần như di chuyển liên tục trong suốt vài tiếng đồng hồ. Áp lực, mệt mỏi và căng thẳng khiến Duyên đôi lúc muốn bỏ cuộc, nhưng mỗi lần ánh mắt Hạ Lạc dõi theo, cô lại lấy lại quyết tâm. Trong mắt cô, anh không chỉ là sếp mà còn là thử thách, là mục tiêu để cô chứng minh bản thân.

Giữa đêm, khi sự kiện cuối cùng kết thúc thành công, Duyên và Hạ Lạc đứng lại ở sảnh chính, nơi ánh đèn vàng phản chiếu lên sàn bóng loáng. Cả hai đều thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm vai áo.

Hạ Lạc nghiêng đầu, giọng trầm nhưng không còn lạnh lùng: “Cô làm tốt… hơn cả tôi tưởng.”

Duyên đỏ mặt, nhưng nở một nụ cười mệt mỏi: “Cảm ơn… sự chỉ dẫn và… sự quan sát của anh.”

Anh nhíu mày, nhưng ánh mắt thoáng mềm mại: “Đừng nhầm lẫn giữa quan sát và yêu thích. Tôi chỉ muốn biết cô đủ năng lực hay không.”

Duyên cười khẽ, trong lòng dâng lên cảm giác khó tả. Dù lời nói anh có vẻ lạnh lùng, nhưng cô cảm nhận được một tia quan tâm ẩn sau đó. “Tôi hiểu… nhưng… hôm nay… tôi cũng học được rất nhiều.”

Hạ Lạc im lặng, ánh mắt dõi theo cô khi cô bước ra ngoài sảnh. Trong lòng anh, lần đầu tiên sau nhiều năm, có một người khiến anh vừa muốn thử thách, vừa muốn quan sát, vừa muốn gần gũi. Duyên không chỉ cứng cỏi, thông minh mà còn khiến trái tim anh rung động theo cách anh không ngờ tới.

Cả hai ra về, mỗi người đều chìm trong suy nghĩ riêng. Duyên cảm thấy mệt mỏi, nhưng cũng hạnh phúc. Áp lực, mệt nhọc và căng thẳng trong ngày hôm nay đã khiến cô nhận ra rằng, bên cạnh Hạ Lạc, mọi thử thách đều trở nên đáng giá, và cảm giác sợ hãi pha chút tò mò khi đứng gần anh lại khiến trái tim cô đập loạn nhịp.

Hạ Lạc, đứng trước cửa thang máy, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Duyên, khẽ nhíu mày nhưng ánh mắt ấm áp lạ thường: “Người phụ nữ này… sẽ còn khiến tôi bất ngờ nhiều hơn nữa.”

Buổi tối sóng gió ấy không chỉ kết thúc một sự kiện thành công, mà còn mở ra một chương mới trong mối quan hệ giữa hai con người: xung đột, thách thức và cảm xúc bắt đầu nhen nhóm… một cảm xúc mà cả Duyên lẫn Hạ Lạc đều chưa sẵn sàng thừa nhận.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×