tổng tài lạnh lùng, vợ yêu dấu

Chương 5: Bí mật bị phát hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Tiểu Duyên bước vào công ty với tâm trạng vẫn còn vương vấn từ buổi tối qua. Sự kiện đã kết thúc thành công, nhưng cảm giác áp lực xen lẫn hứng thú khi làm việc trực tiếp với Hạ Lạc vẫn đọng lại trong lòng cô. Cô vừa đi qua sảnh chính thì nhìn thấy Hạ Lạc đang đứng bên cửa sổ, nhìn ra phía ngoài thành phố. Ánh sáng ban mai hắt qua kính chiếu lên dáng người cao lớn của anh, tạo nên một hình ảnh vừa lạnh lùng vừa uy nghi.

Duyên hít sâu, tự nhủ: “Hôm nay sẽ tiếp tục dự án, mình phải tập trung.” Cô đi về bàn làm việc, mở laptop để rà soát các báo cáo còn dang dở từ sự kiện tối qua.

Giữa lúc cô đang tập trung, điện thoại của Duyên rung lên. Một tin nhắn từ đồng nghiệp nhắc nhở cô về một sự cố nhỏ ở phòng nghiên cứu thị trường. Duyên liền đứng dậy, chuẩn bị mang hồ sơ và chạy đến phòng đó.

Khi cô đến nơi, cảnh tượng khiến cô giật mình: Hạ Lạc đứng bên cạnh một cậu nhân viên nhỏ tuổi, đang hướng dẫn cách sắp xếp tài liệu. Anh cúi người, giọng trầm nhưng đầy kiên nhẫn: “Chỉ cần sắp xếp theo thứ tự ngày tháng, và chú ý số liệu. Nếu có sai sót, em phải kiểm tra lại.”

Duyên đứng lặng một lúc, không giấu được sự ngạc nhiên. Trái với hình ảnh lạnh lùng, nghiêm khắc thường thấy, Hạ Lạc giờ đây nhẹ nhàng, dạy bảo cẩn thận, kiên nhẫn. Ánh mắt anh ấm áp, nụ cười thoáng qua làm trái tim cô bất giác lỡ nhịp.

“Anh… Hạ Lạc?” Duyên thốt lên, giọng không giấu được sự kinh ngạc.

Hạ Lạc quay lại, nhận ra cô, nhưng không tỏ vẻ khó chịu. Anh khẽ gật đầu: “Đừng làm ồn. Tôi chỉ đang hướng dẫn nhân viên mới. Cô xem, một người lãnh đạo không chỉ cần quyền lực mà còn phải biết chăm sóc và đào tạo người khác.”

Duyên đỏ mặt, bước vào, nhưng không dám nhìn thẳng vào anh. “Vâng… tôi… tôi không ngờ…” Cô lắp bắp, cố giấu sự kinh ngạc và lòng thích thú lẫn lo lắng.

Hạ Lạc cười khẽ, ánh mắt sắc bén nhưng ẩn chứa một chút gì đó dịu dàng: “Đừng ngạc nhiên. Lạnh lùng là vẻ bên ngoài. Trái tim tôi cũng có phần mềm yếu mà ít người được nhìn thấy.”

Duyên khẽ thở dài, cảm giác vừa ngưỡng mộ vừa bối rối. Cô nhận ra rằng, người đàn ông lạnh lùng kia thực ra không hoàn toàn khô khan như cô tưởng. Sự ấm áp này, trái ngược với hình ảnh bên ngoài, khiến cô muốn hiểu anh nhiều hơn.

Một lúc sau, cậu nhân viên rời đi, Hạ Lạc quay lại nhìn Duyên. “Cô… quan sát kỹ đấy nhỉ?” Anh nhíu mày, giọng trầm nhưng hơi trêu chọc.

Duyên đỏ mặt, lúng túng: “Tôi… tôi chỉ… vô tình nhìn thấy thôi.”

Anh cười khẽ, giọng lạnh nhưng âm ấm: “Vô tình, hử? Cô quan tâm đến người khác nhiều hơn tôi tưởng.”

Duyên bối rối, cúi đầu: “Tôi… tôi chỉ muốn đảm bảo mọi việc diễn ra suôn sẻ. Anh… anh luôn làm việc chăm chỉ, nên tôi…” Cô im lặng, không biết nói sao, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo anh, ánh lên sự quan tâm tế nhị.

Hạ Lạc nhìn cô, đôi mắt lấp lánh sự ngạc nhiên và thích thú. Anh chưa từng gặp ai quan tâm đến anh một cách tinh tế như Duyên. Không phải chỉ vì công việc, mà là sự quan tâm chân thành, tế nhị, không phô trương. Anh nhận ra trái tim mình rung động, nhưng chưa muốn thừa nhận.

Cả hai đứng im một lúc, ánh sáng ban mai chiếu qua cửa sổ, tạo ra một bầu không khí dịu dàng hiếm hoi trong công ty. Duyên cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh, một cảm giác vừa sợ vừa tò mò khi đứng gần anh.

Đột nhiên, điện thoại của Duyên rung lên. Một thông báo về dự án khẩn cấp xuất hiện, buộc cô phải lập tức xử lý. Hạ Lạc quan sát cô, không nói gì, nhưng trong ánh mắt anh lóe lên vẻ ấn tượng: cô gái nhỏ bé này, vừa kiên cường, vừa quan tâm tinh tế, quả thực khác biệt.

Duyên nhanh chóng lập kế hoạch, phân công nhiệm vụ và chuẩn bị báo cáo chi tiết. Trong quá trình này, Hạ Lạc ngồi bên cạnh, nhìn cô làm việc. Đôi khi anh chỉ ra những chi tiết nhỏ, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng hơn hẳn so với trước đây.

“Cô có biết rằng, nhiều nhân viên sẽ bỏ cuộc khi gặp tình huống này không?” Anh hỏi, ánh mắt chăm chú dõi theo từng cử chỉ của cô.

Duyên lắc đầu, mắt vẫn tập trung vào màn hình: “Tôi… tôi không nghĩ đến việc bỏ cuộc. Tôi muốn dự án này thành công, và… tôi cũng muốn chứng minh năng lực của mình.”

Hạ Lạc nhíu mày, giọng trầm: “Tốt. Sự kiên trì của cô khiến tôi ấn tượng. Nhưng… còn một lý do khác nữa. Tôi muốn xem cô có đủ kiên nhẫn để hiểu một người… không hoàn hảo như tôi.”

Duyên giật mình, không ngờ anh lại nói câu này. Cô nhìn anh, trong ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa tò mò: “Anh… ý anh là… sao ạ?”

Hạ Lạc chỉ nhún vai, đôi mắt vẫn dõi theo cô: “Đừng vội hiểu hết mọi thứ. Cô sẽ nhận ra dần thôi. Nhưng hôm nay, tôi muốn cô biết rằng… không phải tất cả những gì tôi thể hiện đều là sự lạnh lùng.”

Duyên đỏ mặt, tim đập mạnh. Cô nhận ra rằng, Hạ Lạc thực sự có một mặt khác, ấm áp và kiên nhẫn, và cô… bị thu hút bởi điều đó. Đồng thời, anh cũng bị ấn tượng bởi sự quan tâm tế nhị, tinh tế và kiên cường của cô.

Buổi sáng trôi qua, Duyên hoàn tất dự án nhỏ, báo cáo chi tiết cho Hạ Lạc. Anh gật đầu, giọng trầm nhưng hiếm khi thấy: “Cô làm tốt. Tôi chưa từng thấy một nhân viên vừa thẳng thắn vừa tinh tế như cô. Điều này… làm tôi chú ý.”

Duyên khẽ mỉm cười, cảm giác vừa hạnh phúc vừa bối rối. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, mối quan hệ giữa cô và Hạ Lạc không còn đơn thuần là sếp – nhân viên. Một cảm xúc mới đang nhen nhóm, vừa tinh tế vừa khó diễn tả.

Khi Duyên rời phòng làm việc, cô lặng lẽ nhìn lại Hạ Lạc, trong lòng dâng lên cảm giác vừa tò mò vừa hạnh phúc. Anh vẫn đứng đó, nhìn cô đi xa, đôi mắt lóe lên vẻ quan tâm khó giấu.

Buổi sáng hôm ấy, cả Duyên lẫn Hạ Lạc đều nhận ra một điều: sự lạnh lùng và quyền lực không phải toàn bộ con người họ. Dưới lớp vỏ ngoài, Hạ Lạc có thể ấm áp, kiên nhẫn, còn Duyên có thể quan tâm tinh tế, đầy sự kiên cường. Và chính sự đối lập này, vừa tạo ra xung đột, vừa nhen nhóm cảm xúc, sẽ là sợi dây nối họ lại gần nhau hơn trong những ngày tiếp theo.

Trong lòng Duyên, một cảm giác vừa lo lắng vừa hứng thú dâng lên: cô không biết liệu trái tim mình đã thật sự rung động trước Hạ Lạc, nhưng chắc chắn, từ giờ trở đi, cô sẽ chú ý đến anh nhiều hơn.

Hạ Lạc, đứng trong văn phòng, nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Duyên khuất dần sau cửa kính, khẽ nhíu mày. Lần đầu tiên sau nhiều năm, một người phụ nữ vừa khiến anh bị thách thức, vừa khiến trái tim anh rung động. Anh biết rằng, cuộc chơi này chưa kết thúc, và cô gái nhỏ bé này… sẽ còn khiến anh phải quan tâm nhiều hơn nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×