Buổi chiều hôm đó, công việc tại văn phòng kết thúc muộn hơn thường lệ. Lâm Tiểu Duyên cảm thấy cơ thể mệt mỏi nhưng tâm trí vẫn còn căng thẳng, bởi những thử thách công việc cùng Hạ Lạc trong những ngày qua vẫn ám ảnh cô. Cô nhấc laptop, rà soát lại các báo cáo cần nộp cho dự án sáng mai, vừa làm vừa hít thở sâu, cố gắng giữ tinh thần tỉnh táo.
Khi cô chuẩn bị thu dọn, trợ lý nhắn tin:
"Hạ tổng có một cuộc họp bất ngờ kéo dài, sếp yêu cầu cô ăn tối trước khi về, phòng họp sẽ dọn bàn làm việc, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn."
Duyên nhíu mày, vừa bực vừa tò mò. “Ăn tối… với Hạ Lạc sao? Chắc chỉ là công việc thôi… nhưng không biết sao lại cảm thấy tim mình đập nhanh thế này?”
Cô đi tới phòng họp được chuẩn bị, nơi ánh đèn vàng dịu nhẹ chiếu xuống bàn dài. Trên bàn đã đặt sẵn bữa tối nhẹ, đơn giản nhưng trông rất tinh tế. Khi Duyên bước vào, Hạ Lạc cũng vừa xuất hiện từ cánh cửa đối diện, vẫn vest đen lịch lãm, ánh mắt sắc bén nhưng lộ chút bất ngờ khi thấy cô đứng đó.
“Cô đến đúng giờ,” Hạ Lạc nói, giọng trầm nhưng không còn lạnh lùng như khi chỉ đạo công việc.
“Dạ… vâng,” Duyên trả lời, hơi bối rối. Cô cúi đầu, nhưng ánh mắt không khỏi dõi theo anh, vừa tò mò vừa ngượng ngùng.
Hạ Lạc ngồi xuống đầu bàn, nhìn cô một lúc lâu: “Hôm nay chúng ta ăn tối… vì cả hai đều đã làm việc cật lực. Tôi nghĩ cần nghỉ ngơi trước khi tiếp tục dự án.”
Duyên đỏ mặt, khẽ gật đầu: “Dạ… tôi hiểu… cảm ơn anh đã chuẩn bị.”
Không khí lúc đầu hơi gượng gạo, Duyên lúng túng ngồi xuống ghế đối diện Hạ Lạc. Cô không ngờ rằng, bữa tối tưởng chừng chỉ là một thủ tục công việc lại khiến cô vừa hồi hộp vừa hạnh phúc.
Hạ Lạc mở nắp hộp cơm, xem xét từng món ăn rồi gật đầu hài lòng. Anh đặt đôi đũa xuống, nhìn Duyên: “Cô ăn trước đi. Tôi sẽ chỉ ăn chút thôi, còn phải họp lại với đối tác qua video.”
Duyên cảm thấy tim mình lỡ nhịp. “Dạ… tôi… tôi ăn nhanh thôi.” Cô cầm đũa, cố gắng bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn không rời anh.
Bữa tối trôi qua trong im lặng ban đầu, chỉ có tiếng ăn nhẹ và tiếng giấy tờ lục cục khi Hạ Lạc kiểm tra hồ sơ. Nhưng rồi, Duyên vô tình làm rơi một chiếc thìa nhỏ. Cô cúi xuống nhặt, ánh mắt chạm phải anh. Hạ Lạc không nói gì, chỉ nhướng mày nhìn cô, đôi mắt sắc bén nhưng ánh lên chút gì đó tinh nghịch.
“Cô cứ như vậy thì sẽ bị thương đấy,” anh nói khẽ, giọng trầm nhưng mềm mại hơn bình thường.
Duyên đỏ mặt, lúng túng: “Dạ… tôi… tôi cẩn thận rồi ạ.”
Hạ Lạc nhíu mày, đôi mắt dõi theo cô. Khoảnh khắc ấy, Duyên nhận ra rằng, anh không chỉ quan tâm đến công việc mà còn vô thức quan tâm đến cô theo cách tinh tế. Tim cô đập nhanh hơn, cảm giác vừa hồi hộp vừa hạnh phúc dâng lên.
Sau khi bữa tối trôi qua, Hạ Lạc mở laptop để chuẩn bị họp với đối tác. Duyên đứng dậy, muốn thu dọn bàn, nhưng anh ngăn lại:
“Để tôi làm. Cô cứ ngồi nghỉ một chút.”
Duyên ngồi xuống, cảm giác vừa bối rối vừa dễ chịu. Cô không ngờ rằng, Hạ Lạc – người vốn lạnh lùng đến mức ít ai dám tiếp xúc – lại có thể dịu dàng và quan tâm đến cô như vậy. Cô lặng lẽ quan sát anh, ánh mắt ánh lên sự tò mò pha lẫn ngưỡng mộ.
Hạ Lạc phát hiện cô nhìn mình, giọng trầm: “Cô nhìn tôi làm gì?”
Duyên giật mình, đỏ mặt: “Tôi… tôi chỉ… quan sát cách anh làm việc thôi.”
Anh nhíu mày, giọng khẽ trêu chọc: “Quan sát à… cô có vẻ để ý đến tôi hơn là chỉ quan sát công việc.”
Duyên bật cười khẽ, cố giấu cảm xúc đang nổi lên: “Không… không phải đâu ạ, tôi chỉ muốn học hỏi thôi.”
Hạ Lạc im lặng một lúc, ánh mắt dõi theo cô, trong lòng lóe lên một cảm giác vừa lạ vừa quen. Anh chưa từng gặp ai vừa cứng cỏi vừa tinh tế như Duyên. Cô khiến anh vừa muốn thử thách, vừa muốn bảo vệ.
Bữa tối kéo dài thêm vài phút, trong không gian chỉ còn ánh đèn vàng dịu nhẹ và tiếng gió thổi qua cửa kính. Duyên nhận ra rằng, đây là khoảnh khắc hiếm hoi mà cô có thể thấy Hạ Lạc không lạnh lùng, không uy quyền, mà gần gũi, dịu dàng theo cách riêng.
Khi Duyên đứng dậy, Hạ Lạc cũng nhắc: “Cô chuẩn bị cho cuộc họp ngày mai chưa?”
“Dạ… tôi đã chuẩn bị phần lớn, chỉ còn vài chi tiết nhỏ,” cô trả lời, ánh mắt thoáng nhìn anh.
Anh gật đầu, đôi mắt thoáng lóe vẻ ấn tượng: “Cô biết cách cân bằng giữa công việc và sự nghỉ ngơi… Tôi thích điều đó.”
Duyên đỏ mặt, tim đập nhanh. Cô cảm thấy bữa tối “vô tình” này đã khiến cả hai gần gũi hơn, nhưng vẫn giữ khoảng cách tinh tế. Cô tự nhủ: “Mình phải tập trung vào công việc, nhưng… sao cảm giác gần anh lại vừa hồi hộp vừa ấm áp thế này?”
Hạ Lạc nhìn cô rời đi, đứng lặng vài giây trước khi quay về với laptop. Trong lòng anh, một cảm giác khó diễn tả dâng lên: sự quan tâm, tò mò và cả rung động tinh tế mà anh chưa từng thừa nhận.
Bữa tối kết thúc, nhưng nó đã để lại một vết dấu không thể phai trong tâm trí cả hai: Duyên nhìn thấy một Hạ Lạc ấm áp, không còn chỉ là tổng tài lạnh lùng; Hạ Lạc thấy một Duyên tinh tế, quan tâm và mạnh mẽ hơn vẻ ngoài nhỏ bé. Khoảng cách giữa họ dường như rút ngắn, nhưng cả hai đều chưa sẵn sàng thừa nhận cảm xúc của mình.
Khi Duyên bước ra khỏi phòng họp, cô nhìn lên bầu trời tối ngoài cửa kính, ánh đèn thành phố lấp lánh. Trong lòng cô, cảm giác vừa hồi hộp vừa ấm áp vẫn còn đọng lại. “Mình sẽ không từ bỏ… và sẽ học cách hiểu anh hơn.”
Hạ Lạc đứng lại trong phòng, ánh mắt dõi theo bóng dáng cô khuất dần, khẽ nhíu mày. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh vừa muốn thử thách, vừa muốn bảo vệ, vừa tò mò về trái tim cô gái nhỏ bé này. Anh biết rằng, bữa tối vô tình hôm nay chỉ là bước khởi đầu, nơi cảm xúc bắt đầu len lỏi tinh tế, âm thầm, nhưng mạnh mẽ…