Sáng hôm sau, văn phòng Trác Thị ngập trong ánh nắng vàng ấm.
Lâm Yên vội vàng chạy vào, mái tóc rối tung, áo sơ mi hơi nhàu, tay xách cốc cà phê nghi ngút khói. Cô vừa thở vừa lẩm bẩm, “Không được để tổng tài bắt gặp, không được để tổng tài thấy mình luộm thuộm…”
Nhưng chưa kịp chỉnh lại tóc thì giọng trầm ấm quen thuộc vang lên từ bàn làm việc:
“Cô lại đến muộn.”
“Á! Không… tôi… chỉ trễ năm phút thôi mà!”
“Bốn phút năm mươi lăm giây.”
“Anh tính cả giây luôn à?”
“Tôi nghe tiếng cô chạy từ thang máy rồi.”
Cô tròn mắt nhìn anh. “Anh nghe được cả tiếng bước chân tôi sao?”
“Khác với người khác. Cô bước hơi nhanh, nhịp chân không đều. Khi lo lắng thì luôn gõ móng tay vào cốc.”
Lâm Yên cúi xuống — đúng thật, ngón tay cô đang vô thức gõ lên cốc cà phê.
“Trời đất, anh là thám tử à?”
“Không. Tôi chỉ mù thôi.”
“… Tôi không biết nên phục anh hay nên thương anh nữa.”
“Không cần thương. Tôi quen rồi.”
Giọng anh nhẹ, nhưng chứa chút gì đó cô đơn. Lâm Yên khựng lại, định nói điều gì đó thì anh đã chuyển chủ đề.
“Cà phê đâu?”
“Đây ạ! Vẫn đúng tỉ lệ, ít đắng, ít đường, vừa nhiệt độ.”
“Cô nhớ kỹ thật.”
“Tất nhiên! Tôi không muốn bị phê bình thêm lần nữa đâu.”
Anh cười khẽ. “Cô không sợ tôi nữa à?”
“Có chứ. Nhưng hình như anh cũng không đáng sợ như lời đồn.”
“Cô từng nghe đồn gì?”
“Người ta nói tổng tài Trác Dật lạnh như băng, không gần phụ nữ, ai lỡ nhìn lâu hơn năm giây sẽ bị sa thải.”
“Vậy cô nhìn tôi bao nhiêu giây rồi?”
“Ơ… tôi… không đếm!”
“Chắc là hơn năm rồi.”
“Không có! Anh không thấy sao biết?”
“Không thấy, nhưng nghe rõ cô đang đỏ mặt.”
“Anh—!”
Lâm Yên suýt phun cà phê, còn Trác Dật thì nhếch môi cười.
Hôm nay là ngày kiểm tra sức khỏe định kỳ của tập đoàn. Lâm Yên được giao nhiệm vụ dẫn Trác Dật đến phòng y tế. Cô đi trước, vừa đi vừa dặn anh, “Bên trái có ghế. Cẩn thận bậc thang.”
“Cô nói nhiều như vậy, mệt không?”
“Tôi sợ anh ngã!”
“Cô mà im, chắc tôi còn khó đi hơn.”
Cô đảo mắt, “Anh thích nghe tôi nói đến vậy à?”
“Ừ.”
“Vì sao?”
“Vì giọng cô khiến người khác quên rằng mình đang ở trong bóng tối.”
Câu nói ấy khiến cô khựng lại giữa hành lang. Lần đầu tiên, cô nghe anh nói nhẹ như thế, một lời vừa ấm, vừa buồn.
“Anh…”
“Đừng thương hại tôi.”
“Không phải thương hại, chỉ là… tôi thấy anh không nên tự nhốt mình.”
“Nhốt mình?”
“Anh còn trẻ, tài giỏi, dù mất thị lực cũng đâu phải hết hy vọng đâu.”
Anh im lặng. Cô tưởng mình lỡ lời, định nói thêm thì anh khẽ cười:
“Cô nói nghe như bác sĩ tâm lý.”
“Tôi học ngành văn, nhưng nếu anh cần, tôi có thể đóng vai.”
“Vậy tốt. Tối nay tôi mất ngủ, cô đến nói chuyện đi.”
“Hả? Tối nay á?”
“Ừ. Tôi sẽ không trả thêm tiền tăng ca đâu.”
“Anh!”
Cô nghẹn lời, rồi tự bật cười. Không hiểu sao, người đàn ông này dù có nói lạnh đến đâu, cô vẫn thấy muốn cười cùng anh.
Phòng y tế thơm mùi thuốc sát trùng. Bác sĩ riêng của Trác Dật – Trịnh Minh – đón hai người vào.
“Trác tổng, lại kiểm tra định kỳ à?”
“Ừ.”
“Thị lực của anh gần đây vẫn không tiến triển?”
Lâm Yên nghe vậy, khẽ liếc nhìn anh. Trác Dật chỉ gật đầu, “Không có gì thay đổi.”
“Được rồi, tôi sẽ kiểm tra sơ bộ.”
Khi bác sĩ lấy đèn pin chiếu qua mắt, cô đứng bên cạnh, vô thức nín thở. Dưới lớp kính đen, đôi mắt anh thoáng hiện ra — đen sâu, sáng và tĩnh lặng như mặt hồ đêm.
“Đẹp thật…” – cô buột miệng.
Cả hai người đàn ông đều dừng lại.
Trác Dật nghiêng đầu: “Cô vừa nói gì?”
“À! Không, tôi nói… đèn sáng quá!”
“Cô nói dối kém thật.”
Cô đỏ mặt quay đi. Bác sĩ Trịnh Minh cười khẽ, ánh mắt nhìn họ như hiểu rõ hơn ai hết.
Khi ra về, Trịnh Minh tiễn cô ra ngoài, ghé tai nói nhỏ:
“Cô Lâm, chăm sóc tổng tài giúp tôi nhé. Anh ấy… không hẳn là không nhìn thấy đâu.”
“Hả?”
“Ý tôi là… đừng để anh ấy cô đơn quá.”
Cô gật đầu, lòng đầy thắc mắc. Không hẳn là không nhìn thấy… nghĩa là sao?
Chiều đến, cô được phòng PR gọi đến.
“Lâm Yên, em phụ tổng tài chuẩn bị buổi ghi hình phỏng vấn nhé.”
“Phỏng vấn ạ?”
“Ừ, truyền thông muốn quay thông điệp ‘Không từ bỏ’ của anh Trác, nhân dịp kỷ niệm công ty.”
Cô nuốt nước bọt. Tổng tài mù, phỏng vấn — nghe thôi đã thấy run.
Sảnh tầng 30 rực ánh đèn quay. Trác Dật ngồi ghế, áo sơ mi trắng, gương mặt điềm tĩnh. Dù đeo kính đen, khí chất của anh khiến cả ê-kíp nín thở.
Người dẫn chương trình hỏi:
“Trác tổng, việc mất thị lực có ảnh hưởng đến công việc của anh không?”
“Có.” – Anh đáp gọn.
“Vậy anh vượt qua thế nào?”
“Bằng cách lắng nghe.”
Giọng anh trầm, ấm, từng chữ rõ ràng.
“Người ta mất đi ánh sáng, không có nghĩa là mất tất cả. Chỉ cần còn nghe được tiếng cười của người khác, thì vẫn còn lý do để sống tốt.”
Máy quay lia về phía Lâm Yên, đúng lúc cô vô tình mỉm cười. Trác Dật quay đầu theo hướng đó, môi khẽ cong:
“Ví dụ như vậy.”
Ê-kíp bật cười khẽ, ai cũng nhìn về phía cô. Lâm Yên đỏ bừng mặt, muốn trốn đi ngay.
Sau buổi quay, cô chạy tới:
“Anh làm tôi xấu hổ chết mất!”
“Vì sao?”
“Anh nói thế, ai cũng nhìn tôi!”
“Vì tôi nói thật.”
“…”
“Cô cười… nghe rất rõ.”
“Thế à?”
“Rõ đến mức tôi không cần nhìn, vẫn thấy đẹp.”
Trái tim cô lỡ nhịp. Ánh đèn hành lang hắt lên gương mặt anh, mềm mại và xa xăm.
Tối hôm ấy, cô ở lại làm thêm. Văn phòng yên ắng, chỉ còn ánh đèn từ phòng tổng tài hắt ra. Cô gõ nhẹ cửa, “Anh chưa về à?”
“Chưa. Cô cũng vậy.”
“Ừ… tôi còn chỉnh bảng báo cáo.”
“Ngồi xuống đi.”
Cô ngồi đối diện, bối rối nhìn anh. Ngoài trời mưa lất phất. Anh đặt hai lon cà phê lạnh lên bàn.
“Uống đi.”
“Anh vẫn nhớ tôi thích cà phê sữa à?”
“Tôi mù, nhưng không điếc.”
“Anh đúng là người khó đoán nhất tôi từng gặp.”
“Cô nên quen đi.”
Một lát sau, cô hỏi nhỏ:
“Anh thật sự… không thể hồi phục sao?”
“Bác sĩ nói có thể, nhưng tôi chưa muốn.”
“Tại sao?”
“Vì khi mù, người ta ít phải nhìn thấy những điều giả dối.”
“Anh sợ giả dối đến vậy à?”
“Không. Chỉ là tôi từng bị lừa một lần, đủ rồi.”
Cô im lặng, cảm nhận nỗi cô đơn trong giọng anh.
“Anh có bao giờ thấy mệt không?”
“Có.”
“Vậy sao vẫn phải mạnh mẽ thế?”
“Vì tôi không có quyền yếu đuối.”
Câu trả lời khiến tim cô thắt lại.
Cô cúi đầu, khẽ nói:
“Nếu anh mệt… cứ nói. Tôi sẽ nghe.”
Anh ngẩng lên. Khoảnh khắc ấy, dường như giữa họ không còn là tổng tài và trợ lý, mà là hai con người đang tìm chút ấm áp trong thế giới riêng của mình.
Cô rời đi, nhưng quên mất quyển sổ ghi chú. Khi quay lại, cửa phòng chỉ khép hờ. Cô định gõ, nhưng đứng khựng lại.
Trác Dật đang tháo kính đen, mắt hướng về màn hình laptop — rõ ràng anh thấy được!
Đôi mắt sáng, sâu, không hề mờ đục.
Cô đứng chết lặng. Anh… không mù sao? Nhưng tại sao lại giả vờ?
Chưa kịp quay đi, giọng anh vang lên, trầm thấp:
“Cô định đứng đó nhìn bao lâu nữa, Lâm Yên?”
Cô giật mình, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh đứng dậy, từng bước tiến lại gần.
“Tôi tưởng… anh không thấy…”
“Tôi đâu có nói tôi không thấy cô.”
Giọng anh nhẹ, nhưng ẩn chứa một thứ gì đó khiến cô run lên.
“Anh… lừa tôi sao?”
“Không hẳn. Tôi chỉ không nói sự thật.”
“Tại sao?”
“Cô muốn nghe thật à?”
“Muốn.”
Anh cúi xuống, hơi thở nóng phả bên tai cô, giọng trầm thấp:
“Vì chỉ khi không nhìn, tôi mới được phép nhìn cô.”
Trái tim cô như dừng lại. Anh đeo lại kính, nụ cười mơ hồ:
“Coi như cô chưa thấy gì. Ngày mai vẫn pha cà phê như thường.”
Anh bước qua cô, mùi hương nhè nhẹ thoảng qua.
Lâm Yên đứng lặng, tim đập thình thịch.
Cô biết — kể từ khoảnh khắc này, cuộc sống của cô sẽ không còn yên bình nữa.
“Anh không thấy tôi, nhưng nghe rõ tôi cười.
Nhưng tôi biết, đằng sau đôi mắt ấy, là một bí mật đủ khiến tôi khóc.”