tổng tài mắc bệnh giả mù

Chương 4: MỘT CÁI NẮM TAY KHÔNG CỐ Ý


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, văn phòng Trác Thị như thường lệ sáng rực, nhân viên đi lại rộn ràng. Chỉ riêng Lâm Yên, hôm nay bước vào thang máy mà tim đập nhanh đến mức như có trống đánh trong lồng ngực.

Hình ảnh đêm qua cứ hiện lên trong đầu — đôi mắt anh sáng rõ, ánh nhìn sâu như muốn xuyên qua tim cô.

Anh không mù.

Anh đã nhìn thấy.

Và anh nói, “Chỉ khi không nhìn, tôi mới được phép nhìn cô.”

Lời nói ấy như lời tỏ tình, nhưng cũng như một lời cảnh báo.

Từ lúc ấy, cô không tài nào ngủ được.

Cô đứng trước cửa phòng tổng tài rất lâu mới dám gõ nhẹ.

“Vào đi.”

Giọng anh vẫn trầm, đều, không biểu cảm như mọi ngày.

Cô hít sâu, bước vào. Trác Dật ngồi sau bàn làm việc, vẫn đeo kính đen, dáng điềm tĩnh đến mức không ai nghĩ anh giấu bí mật gì.

Cô cố giữ giọng bình tĩnh:

“Tôi mang tài liệu anh cần.”

“Đặt lên bàn.”

Cô đặt xuống rồi định quay đi, nhưng giọng anh khẽ vang lên:

“Cô ngủ không ngon à?”

Cô giật mình. “Sao anh biết?”

“Giọng nói hơi khàn, bước chân chậm, hơi thở ngắn.”

“Anh… quan sát kỹ thật đấy.”

“Tôi chỉ nghe thôi.”

Cô im lặng. Nghe… hay nhìn?

Anh nghiêng đầu:

“Cô tránh mặt tôi?”

“Tôi đâu có!”

“Thật sao?”

Cô bối rối, ánh mắt chạm phải nụ cười nhạt trên môi anh.

Anh không hỏi thêm. Chỉ khẽ nói:

“Cô đừng nghĩ nhiều. Chuyện tối qua… xem như chưa xảy ra.”

Một nhát dao mềm chém vào ngực cô.

Chưa xảy ra?

Anh có thể bình thản nói vậy, còn cô thì mất ngủ cả đêm.

“Vâng.” – Cô khẽ đáp, giọng nhỏ đến mức gần như chỉ mình anh nghe thấy.

Cả buổi sáng, Lâm Yên làm việc không tập trung nổi.

Từ phòng làm việc vang ra tiếng gõ bàn phím, trầm ổn, nhịp nhàng.

Mỗi lần cô ngẩng lên, đều thấy qua lớp kính mờ hình bóng anh ngồi nghiêm túc.

Cô nhớ rõ đôi mắt ấy.

Nếu anh nhìn thấy, nghĩa là mọi hành động của cô mấy hôm nay — lời nói, nét mặt, cả lần cô ngồi gục ngủ — đều nằm trong tầm mắt anh.

Cô đỏ mặt khi nghĩ đến cảnh đó.

“Lâm Yên, cô sao thế?” – đồng nghiệp gọi.

“Hả? À, không sao ạ!”

“Trông cô đỏ như bị sốt.”

“Chắc… nóng thôi.”

Nóng thật. Nhưng không phải do thời tiết.

Buổi trưa, mọi người ra ngoài ăn, chỉ còn cô ở lại trực văn phòng.

Trác Dật mở cửa phòng, bước ra, cầm theo một tập hồ sơ.

“Cô ăn chưa?”

“Chưa ạ. Tôi định đặt cơm hộp.”

“Không cần. Tôi gọi rồi.”

“Hả?”

“Cà phê sáng nay cô pha nhạt. Xem như chuộc lỗi bằng việc ăn cùng tôi.”

“Tôi pha nhạt một chút thôi mà!”

“Đúng. Tôi không thích nhạt.”

Cô sững lại, không hiểu anh đang nói cà phê hay… chuyện khác.

Nhà hàng cao cấp ở tầng 28 được dành riêng cho ban lãnh đạo. Lâm Yên chưa từng vào. Cô ngồi đối diện anh, cảm thấy không khí sang trọng khiến tim càng đập nhanh.

Anh tháo kính đen đặt lên bàn, đôi mắt hiện rõ.

Không còn là ánh nhìn trống rỗng như người mù, mà là ánh mắt có hồn, sâu thẳm và bình tĩnh đến đáng sợ.

Cô nuốt nước bọt, lí nhí:

“Anh… đeo kính vào đi, nhân viên khác mà thấy…”

“Thấy thì sao?”

“Thì… họ sẽ nghi ngờ.”

“Vậy cô muốn tôi tiếp tục giả mù à?”

“Tôi… tôi không biết.”

Anh khẽ dựa lưng vào ghế, ánh mắt dừng trên mặt cô.

“Cô biết tôi không mù, nhưng vẫn chưa định làm gì đúng không?”

“Tôi không định làm gì hết! Tôi không phải người nhiều chuyện.”

“Không phải vì sợ sao?”

Cô chớp mắt, không đáp.

Anh mỉm cười nhẹ. “Cô không cần lo. Chỉ cần giữ bí mật này cho tôi.”

“Tại sao anh phải giấu? Anh có biết tôi lo thế nào không?”

“Không cần lo. Tôi có lý do riêng.”

“Lý do gì?”

“Cô nghĩ tôi sẽ nói sao?”

Cô bặm môi, cúi đầu ăn cơm, không dám hỏi thêm.

Nhưng cảm giác nghèn nghẹn trong cổ họng khiến hạt cơm nào cũng khó nuốt.

Buổi chiều, phòng họp tầng 20 có cuộc họp đột xuất.

Lâm Yên đi cùng anh, mang theo laptop và bản kế hoạch.

Cuộc họp kéo dài gần hai tiếng, kết thúc khi đồng hồ điểm bốn rưỡi. Cô mệt rã rời, vừa đứng dậy thì gót giày trượt trên sàn.

“Á—”

Cô suýt ngã thì một bàn tay mạnh mẽ kéo lại.

Cánh tay anh vòng qua eo cô, giữ chặt.

Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài centimet.

Tim cô đập loạn, còn anh thì bình tĩnh nhìn xuống.

“Mắt mù mà vẫn đỡ nhanh ghê.” – cô buột miệng.

Anh cúi xuống, giọng khàn: “Tôi phản xạ thôi. Không cần mắt cũng làm được.”

“Vậy à…”

Hơi thở anh phả nhẹ lên trán cô.

Mùi hương bạc hà nhàn nhạt, hơi lạnh mà lại khiến tim nóng rực.

Một đồng nghiệp mở cửa bước vào, thấy cảnh đó liền khựng lại:

“À… xin lỗi! Tôi không thấy gì cả!”

Cửa đóng lại nhanh như khi mở ra.

Lâm Yên đỏ mặt, lúng túng đẩy anh ra:

“Anh bỏ tôi ra đi!”

“Cô đứng không vững.”

“Tôi vững rồi!”

Anh buông tay, nhưng ánh mắt vẫn giữ nguyên.

Cô lùi lại, quay mặt đi, cố giấu đôi má đỏ bừng.

Buổi tối, trời đổ mưa nhẹ.

Lâm Yên ngồi trong phòng làm việc, chờ gửi báo cáo. Ngoài hành lang, tiếng giày của Trác Dật vang đều.

Anh bước tới gần, dừng bên bàn cô.

“Vẫn chưa về?”

“Tôi gửi nốt phần dữ liệu.”

“Trễ rồi.”

“Anh cũng chưa về mà.”

“Vì còn việc.”

“Vậy tôi chờ anh xong rồi cùng đi.”

Anh khẽ liếc cô.

“Cô sợ tôi sao?”

“Không.”

“Vậy sao giọng run?”

“Tôi… không run!”

“Cô nghĩ tôi không nghe ra à?”

Cô siết chặt chuột, mặt đỏ.

“Anh… có thể đừng trêu tôi nữa không?”

“Tôi đâu có trêu.”

“Vậy anh đang làm gì?”

“Lắng nghe.”

Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh.

Lần này, anh không che đi bằng kính.

Ánh nhìn thẳng, sâu, dường như đang nghe bằng cả trái tim.

“Anh… Trác tổng.”

“Ừ?”

“Nếu tôi nói… tôi sợ bị anh nhìn thấy, anh có tin không?”

“Tại sao lại sợ?”

“Vì tôi không biết anh đang nghĩ gì.”

Anh mím môi. “Tôi cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.”

Cô sững lại. Anh rời mắt, nói khẽ:

“Cô về đi. Tôi lái xe đưa về.”

“Anh lái xe?”

“Cô quên tôi không mù à?”

“… À, phải rồi.”

Cô ngượng nghịu đứng dậy.

Bên ngoài, mưa nặng hạt. Anh mở ô che cho cô, bước đi chậm rãi.

Trong thang máy xuống tầng hầm, không gian chật hẹp khiến hơi thở hai người chạm nhau. Cô cầm ô, anh đứng sát bên, mùi gỗ trầm từ áo vest thoang thoảng.

“Anh vẫn chưa nói lý do.” – cô khẽ nói.

“Lý do gì?”

“Vì sao anh phải giả mù?”

“Cô thực sự muốn biết?”

“Tôi muốn hiểu, không phải tò mò.”

Anh nhìn thẳng vào mắt cô.

Một lúc lâu, anh mới đáp:

“Vì chỉ khi tôi giả mù, tôi mới biết ai thật lòng ở lại.”

Cô im lặng. Mưa rơi lộp độp trên mái thang máy.

Anh tiếp lời, giọng trầm thấp:

“Trước đây, có người nói yêu tôi. Khi tai nạn xảy ra, cô ta là người đầu tiên rời đi.

Cô ta bảo, cô không thể yêu một người tàn phế.

Tôi không trách, chỉ muốn thử xem… có ai ở lại nếu tôi không còn gì.”

Cô cắn môi, ngực nhói lên.

“Vậy… anh thử lòng tôi à?”

“Không.”

“Thế sao lại để tôi ở bên, pha cà phê, đọc tài liệu, dắt anh đi…?”

“Vì cô không cố tỏ ra thương hại tôi. Cô làm vì tự nhiên.

Cô không biết rằng, khi cô cười, cả văn phòng sáng hơn hẳn.”

Tim cô loạn nhịp.

Anh nói nhỏ, như sợ phá tan không gian ấy.

“Cô Lâm, có những người tôi không muốn nhìn thấy, nhưng cũng có người… chỉ muốn nhìn mãi.”

Cô ngẩng lên, ánh mắt anh không còn lạnh, mà đầy dịu dàng.

Trái tim cô như bị cuốn vào.

Cửa thang máy mở ra, cắt ngang khoảnh khắc ấy.

Anh mở ô che cho cô, nói nhẹ:

“Lên xe.”

Chiếc xe màu đen lướt đi giữa màn mưa. Đèn đường phản chiếu trên cửa kính, loang lổ ánh sáng.

Cô ngồi ghế phụ, nhìn nghiêng khuôn mặt anh — yên tĩnh, trầm ổn. Không giống một người mang bí mật, mà như thể anh đã quen sống cùng nó.

“Mưa lớn quá…”

“Ừ. Cô sợ sấm không?”

“Hơi thôi.”

“Lúc nhỏ, tôi sợ lắm.”

“Thật sao? Trông anh không giống người biết sợ.”

“Bây giờ thì không. Vì tôi tìm được thứ còn đáng sợ hơn sấm.”

“Là gì?”

“Mất đi người mình muốn giữ.”

Câu nói đó làm cô nghẹn. Cô quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ mưa mờ.

Khi xe dừng trước khu chung cư, cô khẽ nói:

“Cảm ơn anh.”

Anh không đáp, chỉ nghiêng người, giúp cô mở dây an toàn. Khoảng cách gần đến mức hơi thở hòa vào nhau.

“Ngày mai…” – anh nói nhỏ – “vẫn pha cà phê cho tôi nhé.”

“Vẫn vị cũ chứ?”

“Không. Đậm hơn một chút.”

Cô mỉm cười. “Anh đúng là người khó chiều.”

“Không hẳn. Chỉ là, cà phê nhạt thì không đủ tỉnh.”

“Anh muốn tỉnh để làm gì?”

Anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng khàn khàn:

“Để không mơ thấy cô.”

Trái tim cô run lên.

Anh mở cửa xe, mưa hắt vào lạnh buốt.

“Vào đi. Kẻo ướt.”

Cô gật đầu, chạy vội vào sảnh. Khi quay lại, xe anh đã lăn bánh đi mất.

Trên nền trời đêm, ánh đèn pha xa dần.

Lâm Yên ôm túi xách, đứng ngẩn ngơ.

Một phần trong cô muốn tin anh chỉ đang nói đùa.

Nhưng sâu thẳm, cô biết — từng lời anh nói, đều thật hơn bất kỳ ánh mắt nào.

Đêm đó, cô nằm mãi không ngủ được. Ngoài kia, mưa vẫn rơi.

Trên màn hình điện thoại, tin nhắn bật sáng:

[Trác Dật]: Ngủ chưa?

[Lâm Yên]: Chưa.

[Trác Dật]: Đừng nghĩ nhiều. Tôi không muốn cô sợ tôi.

[Lâm Yên]: Tôi không sợ… chỉ là… không biết nên tin vào đâu.

[Trác Dật]: Tin vào những gì cô cảm nhận được.

[Lâm Yên]: Cảm nhận gì?

[Trác Dật]: Như cách cô đang mỉm cười khi đọc tin này.

Cô cắn môi, tim đập mạnh.

Không biết từ khi nào, người đàn ông giả mù ấy đã nhìn thấu cả thế giới bên trong cô.

“Anh không cần nhìn thấy tôi, vẫn biết tôi đang cười.”

“Nhưng nếu một ngày, anh nhìn thật… liệu anh còn muốn nhìn tôi nữa không?”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×