Sáng hôm sau, không khí trong văn phòng Trác Thị có chút khác lạ.
Từ khi bước vào, Lâm Yên đã cảm nhận được điều đó – mọi người dường như thì thầm to nhỏ nhiều hơn, ánh mắt hướng về phía phòng Tổng Tài cũng nhiều hơn thường lệ.
Cô cúi đầu, bước nhanh về chỗ ngồi, nhưng chẳng mấy chốc, tin tức đã len lỏi đến tai.
“Nghe nói hôm qua Tổng Tài đưa cô trợ lý mới về tận nhà.”
“Thật á? Anh ấy đâu có lái xe mấy tháng nay mà?”
“Vậy mới lạ! Nói là cô ấy cầm lái, còn anh ngồi bên cạnh…”
“Cô trợ lý đó tên gì nhỉ… Lâm… gì đó?”
“Lâm Yên.”
“Đúng, Lâm Yên! Cũng xinh phết mà, chắc anh ấy có hứng thú rồi.”
Tiếng xì xào khiến mặt cô nóng ran.
Cô chỉ muốn chui xuống đất cho xong.
Bỗng một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau:
“Các cô rảnh quá à?”
Cả nhóm nhân viên im phăng phắc.
Trác Dật đứng ngay cửa thang máy, áo vest đen, mắt vẫn che bằng kính râm. Gương mặt anh không biểu cảm, giọng nói trầm đến mức ai cũng rùng mình.
“Làm việc đi.”
Ngay lập tức, không gian yên ắng đến đáng sợ.
Lâm Yên cúi gằm mặt, tim đập nhanh, giả vờ dán mắt vào màn hình.
Cô không dám nhìn lên, nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn dừng lại trên người mình một giây ngắn ngủi.
Một giây thôi, mà khiến cô ngộp thở.
Buổi sáng trôi qua trong căng thẳng.
Khi đồng hồ chỉ mười giờ, điện thoại nội bộ reo lên:
“Lâm Yên, mang tài liệu lên phòng tôi.”
Cô khựng lại. Giọng anh trầm, đều, không có chút cảm xúc.
Cô ôm tập hồ sơ, bước vào.
Trác Dật ngồi sau bàn làm việc, lật xem tài liệu. Ánh sáng chiếu qua cửa sổ, phản chiếu trên kính đen.
“Cô đứng đó làm gì?”
“À, tôi—”
“Ngồi đi.”
Cô ngồi xuống, im lặng. Anh lật thêm vài trang rồi khép lại, nói nhẹ:
“Tin đồn sáng nay, cô nghe rồi chứ?”
Cô giật mình. “Tôi… có nghe qua.”
“Cô nghĩ sao?”
“Tôi… không nghĩ gì hết.”
“Thật sao?”
Anh nghiêng đầu, giọng khẽ trêu: “Tôi tưởng cô sẽ thấy phiền.”
“Tôi chỉ sợ ảnh hưởng đến anh thôi.”
“Ảnh hưởng?” Anh khẽ cười. “Cô nghĩ tôi quan tâm mấy chuyện đó?”
“Nhưng mọi người nói…”
“Cô để ý nhiều quá, Lâm Yên à.”
Giọng anh nhẹ, nhưng lạnh.
Cô thấy lòng hụt hẫng.
“Xin lỗi, tôi không cố…”
“Không cần xin lỗi.” – Anh cắt ngang – “Chỉ cần làm tốt công việc của mình. Mấy chuyện khác, đừng để tâm.”
“Vâng.”
Anh quay đi, giọng trầm xuống:
“Tôi không muốn cô bị lôi vào những chuyện ngoài công việc. Càng không muốn cô trở thành đề tài trong công ty này.”
“Anh… đang bảo vệ tôi sao?”
Anh im lặng một lúc, rồi nói:
“Tôi chỉ không muốn người khác dùng cô để tiếp cận tôi.”
Câu trả lời khiến lòng cô như bị bóp nghẹt.
Chiều hôm đó, khi đi gửi bản hợp đồng cho phòng pháp lý, cô tình cờ nghe được đoạn đối thoại ở hành lang.
Giọng một người đàn ông trầm, mang âm điệu quen thuộc:
“Cậu chắc chứ? Người của phòng kế hoạch có tiếp xúc với cô ta không?”
Một người khác đáp:
“Có, nhưng chúng tôi vẫn chưa xác định được. Chỉ biết rằng cô trợ lý này được Tổng Tài tin tưởng khác thường.”
“Tin tưởng hay… bị dính dáng?”
“Khó nói. Cô ta xuất hiện đúng lúc công ty đang bị rò rỉ dữ liệu, mà bộ phận an ninh không tìm được nguồn. Anh bảo có đáng nghi không?”
Tiếng cười nhẹ vang lên:
“Vậy cứ theo dõi tiếp. Nếu cần, tung ít tin đồn cho dư luận làm phần còn lại.”
Lâm Yên đứng chết trân sau bức tường.
Cô nhận ra giọng người nói đầu tiên — Trần Hạo, giám đốc tài chính, người mà Trác Dật từng nói là “thân tín cũ nhưng không còn đáng tin.”
Cô bấu chặt mép tường.
Tin đồn sáng nay… chẳng lẽ không phải vô tình?
Cô vội vàng rời đi, tim đập dồn dập.
Tối hôm đó, trong văn phòng chỉ còn ánh đèn mờ.
Trác Dật vẫn đang xem hồ sơ, còn cô đứng cạnh bàn, im lặng.
“Cô chưa về?” – anh hỏi, không ngẩng đầu.
“Anh cũng chưa mà.”
“Thói quen.”
“Anh định làm đến bao giờ?”
“Đến khi tìm ra kẻ làm rò rỉ dữ liệu nội bộ.”
Cô khựng lại.
Câu nói ấy như mũi kim chọc vào ngực.
“Anh… nghi ai à?”
“Chưa.” – Anh đáp gọn. “Nhưng tôi có cảm giác, người đó đang ở rất gần.”
Lâm Yên nuốt khan.
“Gần… là gần đến mức nào?”
“Có thể ngay trong văn phòng này.”
Ánh mắt anh – dù bị che đi – vẫn khiến cô thấy rùng mình.
“Cô sao vậy? Sắc mặt kém thế.”
“Tôi… không sao.”
“Đừng để tin đồn làm cô bất an.” – Anh nói khẽ, như dỗ dành. “Nếu cô bị ai làm khó, cứ nói tôi biết.”
“Anh tin tôi chứ?”
Câu hỏi bật ra trước khi cô kịp ngăn lại.
Trác Dật khựng nhẹ. Anh ngẩng lên, im vài giây rồi đáp:
“Tôi tin người mà tôi chọn ở bên cạnh.”
“Vậy là… có tin?”
“Ít nhất, hiện tại là vậy.”
“Còn sau này?”
Anh im lặng.
Sự im lặng ấy như lưỡi dao mảnh, lạnh buốt, cắt vào lòng cô.
Đêm hôm đó, khi cô đang dọn bàn làm việc, điện thoại rung.
Một tin nhắn lạ hiện lên:
[Ẩn danh]: Cô nghĩ Tổng Tài thật sự tin cô sao?
[Ẩn danh]: Ảnh có người đang điều tra cô đấy. Ngày mai, khi kiểm tra hệ thống, tên cô sẽ nằm trong danh sách nghi phạm rò rỉ dữ liệu.
[Ẩn danh]: Cô nên chuẩn bị sẵn lời giải thích.
Tay cô run lên.
Cô lập tức gõ lại:
“Ai đó?”
Không có phản hồi.
Chỉ có một file đính kèm gửi đến — là ảnh chụp màn hình danh sách nhân viên bị điều tra nội bộ, trong đó nổi bật là tên: Lâm Yên.
Cô ngồi phịch xuống ghế.
Cả người lạnh buốt.
Anh… thật sự nghi ngờ cô sao?
Cô nhớ lại ánh mắt buổi chiều — trầm, lặng, khó đoán.
Có thể nào, từ đầu đến giờ, anh chỉ đang thử cô?
Sáng hôm sau, cuộc họp khẩn được triệu tập.
Phòng an ninh trình bày kết quả điều tra:
“Dữ liệu bị rò rỉ thông qua email nội bộ. Địa chỉ gửi đi được đăng nhập từ máy của… trợ lý Tổng Tài – cô Lâm Yên.”
Cả phòng xôn xao.
Cô chết lặng, không nói được lời nào.
Trác Dật ngồi ở đầu bàn, gương mặt tối sầm.
Ánh nhìn phía sau kính đen như lưỡi dao lạnh.
“Lâm Yên.” – Giọng anh vang lên, trầm và nặng.
“Dạ…” – Cô khẽ run.
“Cô có gì muốn giải thích không?”
“Tôi… tôi không gửi bất cứ file nào! Tôi thề—”
“Máy của cô đăng nhập vào hệ thống lúc nửa đêm hôm qua.”
“Tôi không làm! Tôi về nhà từ tám giờ mà!”
“Vậy cô nói ai dùng máy của cô?”
“Tôi… tôi không biết.”
Không ai trong phòng lên tiếng.
Chỉ có tiếng gõ nhẹ từ ngón tay anh trên mặt bàn, đều đặn, lạnh lùng.
“Cho tôi xem camera tầng mười lăm.” – Anh nói.
Phòng an ninh mở video.
Màn hình hiện lên hình ảnh một người mặc áo khoác dài, dáng giống cô, vào phòng cô lúc 22h37.
Không thấy rõ mặt.
“Giống cô ta thật đấy.” – Một người thì thầm.
Cô bàng hoàng. “Không thể nào! Tôi đang ở nhà!”
“Cô có bằng chứng không?”
“Tôi… tôi chỉ có định vị điện thoại…”
Trác Dật khoanh tay, im lặng.
Ánh sáng trắng phản chiếu trên kính đen khiến anh trông xa lạ đến đáng sợ.
“Cô về phòng mình đi.” – Cuối cùng, anh nói khẽ.
“Anh… không tin tôi à?”
Anh không trả lời.
“Trác tổng, anh hãy nhìn tôi đi, tôi không làm!”
Anh chỉ nói một câu, giọng nhẹ mà lạnh:
“Tôi sẽ điều tra lại. Nếu cô vô tội, tôi sẽ xin lỗi. Còn nếu không…”
Cô cắn môi, nước mắt chực trào.
“Còn nếu không thì sao?”
“Thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Không khí nghẹn lại.
Cô quay người, rời khỏi phòng, nước mắt rơi trên sàn lạnh.
Chiều, mưa lại rơi.
Lâm Yên ngồi một mình trong phòng hồ sơ, nhìn màn hình laptop, cố lần lại lịch truy cập.
Bỗng có tiếng mở cửa.
Trần Hạo bước vào, nụ cười nửa miệng.
“Cô Lâm, có vẻ hôm nay cô bận rộn nhỉ.”
“Anh muốn gì?” – cô hỏi, giọng lạnh.
“Không gì cả. Chỉ thấy tiếc cho cô thôi. Tài giỏi, xinh đẹp, lại được tổng tài để mắt, vậy mà… một cú là sụp.”
“Anh là người làm phải không?”
“Đừng nói bừa. Tôi chỉ đứng xem trò thôi.”
“Anh muốn hại tôi để làm gì?”
“Không phải tôi muốn hại cô, mà là cô xuất hiện không đúng lúc.
Tổng tài quá tin cô, khiến nhiều người khó chịu.”
“Anh nghĩ anh có thể chia rẽ tôi và anh ấy?”
“Cô nghĩ anh ấy sẽ tin cô sao?” – Trần Hạo cười nhạt. – “Đàn ông như anh ta, khi nghi ngờ đã nhen lên, niềm tin chẳng còn ý nghĩa gì.”
“Anh sai rồi.” – Lâm Yên siết chặt nắm tay. – “Tôi sẽ chứng minh mình vô tội.”
“Thử xem. Nhưng có khi, đến lúc cô chứng minh được, anh ta đã không còn chờ.”
Hắn bỏ đi, để lại nụ cười nửa miệng và mùi nước hoa lạnh lẽo.
Cô ngồi sụp xuống ghế, lòng rối như tơ.
Tối đó, khi cô chuẩn bị rời công ty, điện thoại reo.
Màn hình hiển thị tên Trác Dật.
Cô do dự vài giây mới bắt máy.
“Cô đang ở đâu?”
“Phòng hồ sơ.”
“Đừng đi đâu cả.”
“Anh nói gì?”
“Camera tầng mười lăm – có thêm một đoạn chưa công bố. Tôi đang đến.”
Mười phút sau, anh xuất hiện.
Vẫn áo vest đen, ánh mắt sâu, giọng trầm thấp:
“Nhìn đi.”
Anh đưa điện thoại cho cô xem.
Trong đoạn video mới, người mặc áo khoác bước vào phòng cô, rút USB ra.
Ánh sáng phản chiếu rõ — đó không phải cô.
Là một người đàn ông cao hơn, đội mũ, đeo găng tay.
“Anh thấy chưa?” – cô thở gấp, gần như run rẩy. – “Tôi nói rồi, không phải tôi!”
Anh nhìn cô rất lâu. Rồi chậm rãi nói:
“Tôi biết.”
Cô sững lại. “Anh… tin tôi?”
“Ừ.”
Nước mắt cô trào ra. “Sao anh không nói sớm?”
“Vì tôi phải chắc chắn.”
“Anh nghi ngờ tôi thật à?”
Anh khẽ gật. “Chỉ một chút thôi. Nhưng một chút đó cũng đủ khiến tôi thấy hối hận.”
Cô bật cười trong nước mắt. “Anh đúng là tổng tài tàn nhẫn.”
“Nhưng tôi không muốn mất cô.”
Không khí như ngưng đọng. Anh bước đến gần, đưa tay lau giọt nước trên má cô.
Hơi ấm từ đầu ngón tay lan ra, dịu dàng đến mức khiến tim cô tan chảy.
“Lần sau,” – anh nói khẽ, giọng gần như thì thầm – “nếu có ai nói tôi không tin cô, hãy nhớ… tôi chỉ sợ mất cô thôi.”
Cô ngẩng lên, đôi mắt ướt long lanh.
“Anh biết không, thứ khiến người ta tổn thương không phải là nghi ngờ, mà là im lặng.”
“Tôi biết.” – Anh thở dài. – “Và tôi đang học cách không im lặng nữa.”
Ngoài trời, mưa ngừng. Ánh đèn đêm chiếu qua ô cửa kính, rọi lên hai bóng người đứng đối diện nhau.
Một bóng cao lớn, trầm tĩnh.
Một bóng nhỏ nhắn, run rẩy mà kiên cường.
Khoảnh khắc ấy, cả hai đều biết — niềm tin vừa bị rạn, nhưng cũng vừa bắt đầu hình thành thật sự.