tổng tài mắc bệnh giả mù

Chương 6: GIÓ NỔI GIỮA ĐÊM


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng sau đêm mưa, bầu trời trong vắt hiếm thấy.

Trác Thị vẫn vận hành như thường lệ, chỉ có người trong cuộc — Lâm Yên và Trác Dật — mang theo một cảm xúc khác hẳn.

Cô đi làm sớm, tay vẫn còn hơi run mỗi khi nhìn thấy bàn phím.

Cô sợ, nếu mình sơ suất, người khác lại lợi dụng.

Nhưng khi cô vừa đặt ly cà phê lên bàn, giọng anh trầm thấp vang lên sau lưng:

“Cô vẫn nhớ pha cà phê cho tôi?”

Cô giật mình, suýt đánh rơi ly. “Tất nhiên. Đậm vừa đủ, đúng không?”

Anh khẽ cười. “Tốt. Tôi tưởng cô sẽ giận tôi.”

“Giận thì sao chứ?”

“Thì tôi sẽ phải xin lỗi bằng bữa tối.”

Cô ngẩng lên. “Anh biết cách chuộc lỗi thật đấy.”

“Không, là đang muốn có lý do để mời cô.”

Câu nói ấy khiến tim cô lỡ nhịp.

Trác Dật đi chậm về phía bàn, ngồi xuống ghế xoay. Dáng anh vẫn nghiêm nghị, nhưng đôi môi lại ẩn hiện ý cười nhẹ hiếm thấy.

“Trưa nay, ăn cùng tôi.”

“Lại nữa à?”

“Lần này không phải bữa trưa của sếp và nhân viên.”

“Vậy là bữa gì?”

“Giữa người từng hiểu lầm nhau.”

Cô khẽ mỉm cười. “Nếu là để xin lỗi, tôi nhận. Nhưng chỉ khi anh ăn hết phần rau.”

“Rau?” – anh nhướng mày. – “Tôi tưởng cô biết tôi không thích.”

“Chính vì thế mới phải ăn. Đó là hình phạt.”

Anh cười khẽ. “Cô đúng là người phụ nữ đầu tiên dám nói chuyện với tôi kiểu này.”

“Vì tôi biết anh sẽ không nổi giận.”

“Cô chắc?”

“Chắc.” – Cô đáp, mắt ánh lên sự tinh nghịch. – “Anh đang nợ tôi mà.”

Trác Dật im lặng, khóe môi cong lên.

Không ai nhận ra, trong khoảnh khắc ấy, nụ cười của anh nhẹ đến mức ngay cả bản thân cũng thấy lạ.

Buổi trưa, cả hai đến một quán ăn nhỏ gần công ty.

Không phải nhà hàng sang trọng, mà chỉ là quán cơm văn phòng bình thường.

“Anh chắc muốn ăn ở đây?” – cô hỏi, ngạc nhiên.

“Ừ. Tôi muốn biết cô hay ăn gì.”

“Cũng chẳng có gì đặc biệt. Canh trứng, rau xào, cá kho…”

“Vậy lấy giống cô.”

Cô nhìn anh, không nhịn được cười. “Anh mà ăn cơm hộp, chắc nhân viên ngất.”

“Cứ để họ ngất.”

Cô bật cười thật sự. “Tổng tài mà nói vậy được à?”

“Tôi đâu nói với ai.”

Bữa ăn trôi qua trong không khí nhẹ nhàng lạ thường.

Lần đầu tiên, cô thấy anh không phải là vị tổng tài lạnh lùng, mà là một người đàn ông có thể bình thản ngồi bên cạnh, ăn cơm giản dị, thỉnh thoảng nghe cô kể mấy chuyện nhỏ xíu trong ngày.

Khi ra về, anh mở cửa xe cho cô, ánh mắt dịu lại:

“Cảm ơn cô đã để tôi ăn một bữa cơm thật.”

“Thật?”

“Không phải bữa cơm lịch sự, mà là bữa cơm có người đối diện mình thật lòng.”

Cô khựng lại. Lời nói ấy, đơn giản thôi, nhưng khiến tim cô nhói lên.

Buổi chiều, cuộc họp đột xuất được tổ chức.

Phòng an ninh báo: đã xác định được nguồn gửi dữ liệu rò rỉ — chính là một nhân viên thuộc phòng tài chính, dưới quyền Trần Hạo.

Cả công ty chấn động.

Trác Dật im lặng suốt buổi họp, chỉ ra lệnh trầm giọng:

“Tạm đình chỉ Trần Hạo. Giao toàn bộ dữ liệu kiểm tra lại.”

Khi mọi người rời đi, anh đứng trước cửa sổ, tay khoanh trước ngực.

Lâm Yên bước đến, do dự.

“Anh biết từ trước à?”

“Có linh cảm.”

“Vậy sao không nói sớm?”

“Không có bằng chứng. Tôi không muốn lại làm tổn thương nhầm người khác lần nữa.”

Cô nhìn anh, ánh mắt dịu đi.

“Anh học được cách tin người rồi à?”

“Nhờ cô.”

Câu trả lời khiến không khí lặng lại.

Cô quay đi, giấu nụ cười.

“Anh nợ tôi nhiều quá đó, Trác tổng.”

“Vậy tôi trả bằng gì?”

“Bằng việc đừng khiến tôi khóc nữa.”

“Được.”

Câu trả lời ấy, nhẹ mà kiên định đến kỳ lạ.

Trời bắt đầu nổi gió khi họ rời khỏi công ty.

Cơn mưa chiều kéo đến nhanh, ào ạt như xé toạc bầu trời.

“Cô mang ô không?” – anh hỏi khi cả hai đứng ở sảnh.

“Không. Tôi tưởng anh chở.”

“Vậy là lỗi của tôi.”

“Anh định chịu trách nhiệm sao?”

“Ừ.” – Anh đáp gọn, rồi tháo áo khoác vest, phủ lên vai cô.

“Anh làm gì vậy!”

“Không muốn cô ướt.”

Cô định trả lại, nhưng anh đã cười khẽ:

“Lần trước cô bảo tôi ăn rau là hình phạt, lần này xem như tôi chuộc lỗi.”

Mưa càng lớn. Anh nắm tay cô kéo chạy ra xe.

Bàn tay anh ấm, chắc, nắm chặt đến mức tim cô loạn nhịp.

Cả hai lên xe, hơi thở dồn dập.

Áo anh ướt sũng, nước mưa chảy trên cổ áo, còn cô thì run nhẹ.

“Anh ướt hết rồi…”

“Không sao. Cô có bị lạnh không?”

“Không.”

Anh khởi động xe, nhưng vừa ra khỏi bãi, một tiếng nổ lớn vang lên.

“BÙM—!”

Cả xe rung mạnh.

Cô hét lên: “Chuyện gì vậy!?”

Anh lập tức kéo tay cô, che đầu, phanh gấp.

Khi khói tan, anh mở cửa bước xuống kiểm tra — lốp xe sau bên phải bị nổ tung.

Anh cau mày. “Không phải do vật nhọn. Ai đó cố tình.”

“Cố tình!?” – Cô run rẩy. – “Ai làm chuyện này?”

Anh nhìn quanh, mắt tối lại. “Trần Hạo đã bị đình chỉ, nhưng không loại trừ hắn vẫn có người bên ngoài.”

“Vậy… anh có sao không?”

“Tôi ổn.”

“Đừng xuống nữa, nguy hiểm lắm.”

Anh cười nhạt. “Cô đang ra lệnh cho tôi đấy à?”

“Không phải! Tôi—”

Anh nghiêng người, kéo cô lại gần, giọng trầm:

“Yên tâm. Tôi không để ai chạm vào cô.”

Cô ngẩng lên, đôi mắt anh lúc này không còn là sự bình tĩnh thường ngày, mà là ánh nhìn sắc bén, lạnh lẽo của người đàn ông từng trải.

Chờ đội an ninh đến thay xe, anh im lặng, chỉ siết nhẹ bàn tay cô.

Cô cảm nhận được — dù không nói, bàn tay ấy run rất nhẹ.

Khi xe khác đến, họ trở về căn hộ riêng của Trác Dật để thay đồ và tránh mưa.

Đó là lần đầu tiên cô bước vào nơi ở của anh.

Không gian đơn giản, lạnh màu xám, gọn gàng đến mức không một vết bụi.

Trên tường treo vài bức tranh sơn dầu trừu tượng.

“Anh sống thế này sao?”

“Có gì sai à?”

“Không có gì… chỉ là hơi lạnh lẽo.”

“Vì không ai ở cùng.”

Cô cười nhẹ. “Thì giờ có tôi ghé rồi.”

Anh nhìn cô.

Ánh mắt ấy dịu đi rõ rệt.

“Cô làm ấm cả căn phòng rồi.”

Cô hơi ngượng, quay đi, bước về phía cửa sổ. Ngoài kia, mưa vẫn rơi lất phất, phản chiếu ánh đèn thành từng vệt dài.

“Tôi vẫn không hiểu…” – cô khẽ nói. – “Tại sao họ phải hại anh? Vì quyền lợi trong công ty sao?”

“Không chỉ vậy.”

Anh bước đến, đứng cạnh cô, giọng thấp:

“Trần Hạo từng dính đến một thương vụ rửa tiền. Tôi nắm được bằng chứng, hắn lo sợ bị lộ.

Vì vậy, hắn tạo ra vụ rò rỉ dữ liệu để khiến tôi bị điều tra, rồi lợi dụng cô làm người gánh tội.”

“Vậy là anh biết ngay từ đầu mình bị nhắm vào?”

“Ừ.”

“Thế sao anh vẫn giả mù? Không sợ họ thừa cơ sao?”

“Ngược lại.” – Anh khẽ cười. – “Giả mù khiến họ chủ quan. Và khiến tôi thấy rõ ai đang thật lòng.”

Cô lặng đi.

Một người đàn ông như anh, mang trong mình quá nhiều tầng lớp — lạnh, lý trí, nhưng cũng mang một vết thương sâu mà không ai nhìn thấy.

“Anh định tiếp tục giả mù đến khi nào?”

“Đến khi tôi tìm được lý do để nhìn lại thế giới này.”

“Lý do đó là gì?”

Anh cúi xuống, khẽ đáp:

“Có lẽ… là cô.”

Tim cô chấn động.

Không khí như đặc quánh lại.

Anh đứng rất gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận hơi thở anh phả lên trán mình.

Giọng anh trầm, khàn, vang lên chậm rãi:

“Tôi từng sợ, nếu nhìn thấy mọi thứ, tôi sẽ phải đối mặt với quá khứ. Nhưng giờ tôi sợ hơn — sợ nếu không nhìn, sẽ bỏ lỡ cô.”

Cô không biết nói gì.

Chỉ cảm nhận được ánh mắt anh – dù không cần ánh sáng, vẫn khiến trái tim cô run rẩy.

Bên ngoài, tiếng sấm vang lên xa xa.

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô.

“Đừng sợ. Có tôi.”

“Anh định lúc nào cũng nói mấy câu khiến người ta hiểu lầm thế à?”

“Cô hiểu lầm hay không, tùy cô.”

Cô bật cười trong nước mắt.

“Anh đúng là… khó đoán.”

“Cô không cần đoán.” – Anh nói khẽ. – “Chỉ cần ở bên tôi là được.”

Buổi tối, khi cô định ra về, anh đưa cô ra tận thang máy.

Trước khi cửa đóng lại, anh khẽ nói:

“Mai cô nghỉ một ngày. Tôi sẽ sắp xếp lại công việc. Và… đừng đi một mình.”

“Tại sao?”

“Tôi không muốn kẻ đó có cơ hội.”

“Anh sợ tôi bị hại à?”

“Không.” – Anh nhìn thẳng – “Tôi sợ mất cô.”

Cửa thang máy khép lại.

Tim cô đập loạn, hai má nóng bừng.

Cô không biết nên vui hay sợ.

Bởi từ khi gặp người đàn ông này, mọi thứ trong cô đều đảo lộn.

Đêm khuya.

Trong căn hộ cao tầng, Trác Dật ngồi trước cửa sổ, mắt nhìn về thành phố xa xăm.

Điện thoại rung.

[Vệ sĩ riêng]: Chúng tôi đã bắt được người theo dõi cô Lâm. Hắn khai được thuê bởi Trần Hạo.

[Trác Dật]: Giữ kín. Đừng để cô ấy biết.

Anh đặt điện thoại xuống, rút kính ra, để lộ đôi mắt đen sâu thẳm.

Ánh nhìn ấy không còn mù mịt.

Mà là ánh nhìn của người đàn ông đã tìm lại được thứ anh muốn bảo vệ.

Anh khẽ thì thầm:

“Lâm Yên, cô thật sự khiến tôi nhìn lại được rồi.”

Ngoài kia, gió đêm nổi lên, nhưng trong căn phòng ấy, ánh sáng vẫn ấm lạ thường.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×