Buổi sáng hôm sau, Lâm Yên tỉnh dậy trong căn phòng đầy ánh nắng.
Tiếng mưa đêm qua đã tạnh, nhưng hơi ẩm vẫn còn vương trong không khí, như một dấu vết của những chuyện đã xảy ra.
Cô nhìn quanh — nhận ra mình vẫn đang trong căn hộ của Trác Dật.
Cô ngượng ngùng ngồi dậy, mái tóc rối bời, trong đầu thoáng hiện lại giọng nói của anh tối qua:
“Tôi sợ mất cô.”
Một câu thôi, mà khiến tim cô vẫn chưa nguôi được.
Bước ra phòng khách, cô thấy anh đã ngồi đó từ lâu.
Trác Dật mặc áo sơ mi trắng, tay cầm tách cà phê, mắt nhìn ra ban công, vẻ trầm lặng đến lạ.
“Anh dậy sớm vậy à?” – cô cất tiếng, giọng còn hơi khàn.
Anh quay lại, môi khẽ cong: “Cà phê sáng nay không có ai pha, tôi phải tự làm.”
“Vậy chắc không ngon đâu.” – Cô cười.
“Đúng. Vì thiếu hương vị quen thuộc.”
Câu nói khiến cô hơi đỏ mặt, quay đi. “Anh đúng là tổng tài biết nói lời ngọt.”
“Không phải ngọt, là thật.”
Anh đứng dậy, tiến lại gần, giọng trầm ấm: “Cô có ngủ được không?”
“Cũng tạm… Dù lạ chỗ.”
“Xin lỗi vì khiến cô ở lại.”
“Không sao. Chỉ là—”
Cô ngập ngừng. “Tôi vẫn chưa quen việc… được tổng tài đưa về nhà.”
Anh khẽ cười. “Nếu vậy, tôi có thể không làm tổng tài trước mặt cô.”
“Anh định làm gì? Người bình thường à?”
“Không, là người thích cô.”
“...”
Cô chết lặng trong vài giây, rồi bật cười, giọng run run:
“Anh đừng đùa kiểu đó nữa, tôi sợ tim mình không chịu nổi.”
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt sâu như muốn khắc hình bóng cô vào trong đó.
Sau khi cô rời đi, Trác Dật nhận được một cuộc gọi.
Giọng người bên kia khẩn trương:
“Trần Hạo không còn trong khu giam giữ tạm thời. Có người giúp hắn trốn.”
“Bao lâu?”
“Khoảng ba tiếng trước. Chúng tôi đang truy tìm.”
Trác Dật nheo mắt. “Cử người đến bảo vệ Lâm Yên. Ẩn danh, không để cô ấy biết.”
“Rõ.”
Anh tắt máy, bàn tay nắm chặt ly cà phê, khớp tay nổi gân xanh.
Người đàn ông tưởng như điềm tĩnh ấy giờ đây có gì đó sôi sục, nguy hiểm.
Anh không nói ra, nhưng trong đầu anh chỉ vang lên một điều:
“Nếu hắn dám chạm vào cô ấy… tôi sẽ không tha.”
Ở văn phòng, Lâm Yên vừa đến nơi đã thấy không khí lạ.
Nhân viên bàn tán, ánh mắt đầy tò mò nhìn cô.
“Cô Lâm, nghe nói hôm qua tổng tài tự tay đưa cô về?”
“Thật hả? Anh ta chưa từng đưa ai cả nha!”
“Trời ơi, chị giỏi quá, chiếm được tim người băng rồi đó.”
Lâm Yên khựng lại, cười gượng: “Mọi người đừng nói linh tinh. Tôi chỉ là nhân viên thôi.”
“Nhân viên mà ở lại nhà sếp cả đêm à?”
Câu nói đó khiến mặt cô nóng bừng.
“Không có! Tôi chỉ… ngủ nhờ thôi, vì xe hỏng.”
Tiếng cười trêu chọc vang lên khắp phòng.
Cô cắn môi, quay lại bàn làm việc, lòng đầy rối loạn.
Cô không nhận ra — ở tầng trên, qua lớp kính mờ, có người đang nhìn xuống cô.
Trác Dật đứng đó, ánh mắt vừa sâu vừa khó đoán.
Buổi chiều, khi cô tan làm, bầu trời lại âm u.
Cô bước ra bãi xe thì nhận thấy… có cảm giác bị theo dõi.
Cô quay lại — không ai cả.
Nhưng trái tim lại đập nhanh bất thường.
Cô hít sâu, trấn tĩnh. “Chắc mình bị ám ảnh quá thôi…”
Đúng lúc ấy, một chiếc xe đen dừng lại bên đường.
Kính xe hạ xuống, người đàn ông bên trong nghiêng người ra — là Trác Dật.
“Lên xe.”
“Anh tới đây làm gì?”
“Đưa cô về.”
“Không cần đâu, tôi có thể—”
“Lên xe, Lâm Yên.”
Giọng anh trầm, dứt khoát.
Cô không dám cãi, chỉ ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ.
Xe chạy được vài phút, cô mới hỏi nhỏ:
“Anh đang giận à?”
“Không. Nhưng tôi không thích cô đi một mình.”
“Vì vụ hôm qua?”
“Ừ. Tôi vừa nhận tin, Trần Hạo trốn khỏi tạm giam.”
Cô sững người. “Cái gì!?”
“Đừng sợ.” – Anh nói, giọng nhẹ lại – “Sẽ có người bảo vệ cô. Tôi hứa.”
“Anh… anh định làm vậy vì công việc, hay vì tôi?”
Anh liếc sang, nửa cười: “Cô nghĩ tôi còn phân biệt được hai thứ đó sao?”
Tim cô lỡ một nhịp.
Đêm đó, mưa lại rơi.
Lâm Yên ngồi trong phòng, lòng không yên.
Tô Du — bạn thân cô — gọi đến.
“Ê, cậu đang nổi tiếng đó biết không?”
“Cái gì nổi tiếng?”
“Trên diễn đàn nội bộ công ty, người ta bàn tán cậu với tổng tài kìa.”
“Trời đất ơi…” – Cô thở dài. – “Tôi không muốn dính dáng gì hết.”
“Nhưng mà… nói thật nhé, cậu có thích anh ta không?”
“Không biết.” – Cô đáp khẽ, mắt nhìn mưa ngoài cửa. – “Anh ta quá xa. Còn tôi… chỉ là người tạm thời trong thế giới đó.”
“Nghe cậu nói buồn ghê.”
“Thì đúng mà.”
Tô Du thở dài. “Thôi, ngủ sớm đi. Mọi chuyện rồi sẽ rõ.”
Sau khi cúp máy, cô vẫn ngồi lặng.
Bất giác, điện thoại rung lên lần nữa — tin nhắn từ một số lạ:
[Cô nghĩ anh ta thật lòng sao?]
[Cô chỉ là con cờ thôi, Lâm Yên.]
Cô sững sờ, tay run.
Tin nhắn tiếp theo đến ngay sau đó:
[Nếu muốn biết sự thật, mai 9h tối, đến quán cà phê cũ ở phố Đông.]
Cô định nhắn lại, nhưng số đó đã chặn liên lạc.
Một luồng lạnh chạy dọc sống lưng cô.
Sáng hôm sau, Trác Dật gọi cho cô.
“Cô ổn không?”
“Tôi ổn. Sao anh hỏi vậy?”
“Có người gửi tin cho cô tối qua.”
Cô khựng lại. “Anh biết!?”
“Đương nhiên. Tôi cho người giám sát để bảo vệ cô.”
“Anh theo dõi tôi!?”
“Là bảo vệ, không phải theo dõi.”
“Nhưng anh không có quyền…” – giọng cô run lên – “Tôi không phải nhân viên trong tầm kiểm soát của anh.”
Anh im lặng vài giây. “Tôi làm vậy vì sợ cô gặp nguy hiểm.”
“Nhưng anh cũng phải tin tôi có thể tự bảo vệ mình.”
“Tin cô? Tôi tin.” – Anh nói khẽ – “Nhưng nếu cô biến mất, tôi không tin mình có thể chịu được.”
Không khí lặng im.
Cô không nói gì nữa, chỉ cúp máy, tim rối như tơ vò.
Tối hôm đó, đúng 9 giờ, cô đến quán cà phê phố Đông.
Ánh đèn mờ, mưa lất phất. Cửa kính phản chiếu bóng cô run rẩy.
Một người đàn ông ngồi sẵn, đội mũ lưỡi trai thấp.
Khi cô đến gần, hắn ngẩng lên — là Trần Hạo.
“Cô đến rồi.”
“Anh… anh trốn trại à!?”
“Phải.” – Hắn cười nhạt. – “Nhờ anh Trác của cô đấy. Hắn tưởng bắt được tôi là xong sao?”
“Anh muốn gì?”
“Tôi chỉ muốn cô biết… người đàn ông đó chẳng tốt đẹp gì.”
“Anh nói dối.”
“Tin hay không tùy cô. Nhưng tôi có chứng cứ: hắn không hề mù. Tất cả chỉ là màn kịch để che giấu một vụ giao dịch ngầm.”
Lâm Yên sững người. “Anh… nói gì cơ?”
“Anh ta giả mù để tránh bị truy tố. Và cô chỉ là công cụ giúp hắn qua mặt truyền thông. Nghĩ mà xem — cô xuất hiện đúng lúc, chăm sóc anh ta, giúp anh ta lấy lại hình ảnh nhân đạo. Cô là bức bình phong hoàn hảo.”
Cô tái mặt. “Không thể nào… Anh ta không phải người như vậy.”
Trần Hạo ném một tệp tài liệu lên bàn: “Cô đọc đi.”
Cô do dự, nhưng vẫn mở ra.
Trong đó là ảnh chụp: Trác Dật bước ra khỏi xe, mắt mở to bình thường, không cần gậy, không người dìu.
Cô lùi lại, tim đập mạnh.
“Đây là…”
“Bằng chứng.” – Hắn cười. – “Anh ta lừa cô đấy, cô gái ngốc.”
Ngay lúc ấy, một giọng nói lạnh như băng vang lên sau lưng:
“Đúng là tôi lừa cô — nhưng không phải vì lý do hắn nói.”
Cô quay lại. Trác Dật đứng ở cửa, áo đen, ánh mắt tối sâu.
Mưa bên ngoài rơi tầm tã, nhưng không át nổi khí thế lạnh lùng của anh.
“Trần Hạo, trò của anh đến đây là hết.”
“Anh tưởng bắt tôi dễ à?” – Hắn rút trong áo ra vật gì đó — con dao sáng loáng.
Cô hét lên: “Cẩn thận!”
Anh lao đến, kéo cô ra sau, đẩy ngã cả bàn. Dao sượt qua vai anh, máu thấm đỏ áo.
Anh vẫn giữ chặt cô, giọng trầm thấp nhưng bình tĩnh:
“Không sao. Cô đừng sợ.”
Đội vệ sĩ bên ngoài ập vào, khống chế Trần Hạo trong vài giây.
Hắn bị đè xuống sàn, vẫn gào lên điên cuồng:
“Anh giả mù! Anh lừa tất cả mọi người! Rồi sẽ có ngày anh phải trả giá—!”
Trác Dật chỉ lạnh lùng nói: “Tôi chưa bao giờ phủ nhận mình đã giả mù. Nhưng đó là để dụ kẻ như anh ra ánh sáng.”
Cảnh sát đến, đưa Trần Hạo đi.
Không khí trong quán đặc quánh mùi máu và mưa.
Cô đứng đó, vẫn chưa tin được những gì vừa xảy ra.
Anh quay sang, khẽ chạm vào tay cô.
“Xin lỗi vì khiến cô phải chứng kiến điều này.”
“Anh… không mù thật sao?” – giọng cô run rẩy.
“Không.”
“Vậy suốt thời gian qua, anh đều… thấy tôi?”
“Ừ.”
“Anh lừa tôi… chỉ để bắt hắn?”
“Ban đầu là vậy.” – Anh thừa nhận. – “Nhưng sau đó… tôi không biết từ khi nào, tôi chỉ muốn nhìn thấy cô.”
Cô rơi nước mắt. “Anh thật tàn nhẫn. Anh biến mọi thứ thành dối trá. Cả tình cảm này… cũng là giả sao?”
Anh siết tay cô, giọng khàn đi:
“Không. Duy nhất điều đó là thật.”
Cô lắc đầu, giằng ra, nước mắt hòa với mưa. “Tôi không biết phải tin gì nữa.”
Anh đứng đó, lặng người, để mặc cô quay đi.
Bóng cô khuất dần trong màn mưa xám.
Trác Dật đưa tay chạm lên vai bị thương, máu vẫn rỉ, nhưng thứ đau nhất không phải vết dao — mà là ánh mắt của cô khi rời đi.
Khi về đến căn hộ, anh ngồi lặng trên ghế, không bật đèn.
Ánh chớp ngoài cửa sổ phản chiếu gương mặt anh — vừa kiêu ngạo, vừa cô độc.
[Tin nhắn đến từ Trịnh Minh – bác sĩ riêng:]
“Anh nên băng lại vai ngay, vết thương khá sâu.”
Anh nhìn vết máu khô trên tay, mỉm cười cay đắng:
“Cô ấy đau hơn tôi nhiều.”
Ngoài kia, tiếng sấm dội xuống.
Anh khẽ nhắm mắt, tự hỏi:
“Nếu không giả mù, liệu cô ấy có bao giờ bước vào thế giới của tôi?”
Không ai trả lời.
Chỉ có mưa đêm vẫn rơi, như tiếng tim người đang dần vỡ vụn.