Paris về đêm đẹp đến nghẹt thở.
Ánh đèn từ hai bên đại lộ phản chiếu xuống mặt sông Seine, vỡ ra thành hàng ngàn mảnh sáng lấp lánh. Không khí mang theo hương rượu vang, bánh mì nướng và chút se lạnh của tháng Mười. Tiếng giày lạo xạo trên con phố lát đá, tiếng nhạc du dương từ quán nhỏ cuối góc đường hòa vào tiếng gió, khiến mọi thứ trở nên vừa thực vừa mơ.
Lâm Khuynh Dao kéo khăn choàng lên cổ. Cô vừa rời khỏi khách sạn sau buổi hội thảo thiết kế quốc tế. Lần này, cô không còn là người đứng bên lề như trước — cô được mời với tư cách nhà thiết kế trưởng của một thương hiệu mới, được vinh danh vì dự án “Hơi thở Ánh Sáng” mà cô sáng tạo. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, nhưng bình thản. Cô không thấy hạnh phúc như người ta nghĩ, cũng không thấy tiếc nuối. Chỉ có cảm giác như mình đang đi đúng hướng, từng bước, không còn lạc.
Thành phố này xa lạ mà thân thuộc. Mỗi góc phố, mỗi ngọn đèn đều khiến cô nhớ đến quá khứ. Những năm tháng ở bên anh giống như bóng hình phản chiếu trong dòng sông — đẹp, nhưng chỉ cần chạm vào là tan biến.
Cô dừng lại trước một quán cà phê nhỏ ven sông. Cửa kính mờ sương, bên trong ấm áp, ánh đèn vàng rọi lên những gương mặt mỉm cười. Cô bước vào, chọn một góc yên tĩnh, gọi một ly espresso. Mùi cà phê nồng lan tỏa, đắng mà ấm.
Cô ngồi lặng, tay khẽ chạm vào tách sứ, cảm nhận hơi nóng lan dần qua đầu ngón tay. Ngoài kia, người ta đi qua nhau, cười, nói, yêu, và chia tay. Mọi thứ đều có bắt đầu và kết thúc, chỉ là không ai biết khi nào.
Trong cùng thành phố ấy, ở một khách sạn khác cách đó không xa, Thẩm Dực Khiêm đang tham dự hội nghị thương mại châu Âu. Anh đến đây để ký kết hợp đồng hợp tác mới cho tập đoàn, một bước tiến lớn mà giới tài chính theo dõi sát sao.
Anh mặc vest đen, cà vạt xám, dáng đi vẫn thẳng, ánh mắt vẫn lạnh. Không ai nhận ra sau lớp vỏ ấy là một người đàn ông đã không còn như trước. Ba tháng qua, anh làm việc nhiều hơn, ít nói hơn, và hầu như không rời khỏi văn phòng. Nhưng sự im lặng ấy không mang theo sức mạnh, mà là một cách anh che đi khoảng trống bên trong.
Đêm nay, sau buổi tiệc ký kết, anh từ chối lời mời uống rượu của đối tác, nói rằng cần đi dạo cho thoáng. Không ai dám ngăn. Anh lái xe một mình dọc bờ sông, qua những cây cầu rực sáng. Tiếng sóng nước vỗ nhẹ vào thân cầu như hơi thở, từng nhịp, từng nhịp.
Không biết vì sao, anh dừng xe trước quán cà phê ấy. Có lẽ vì ánh đèn vàng hắt ra, ấm và tĩnh, khiến anh muốn dừng lại một lát. Anh bước vào.
Tiếng chuông cửa reo khẽ.
Cô ngẩng lên.
Khoảnh khắc ấy, thời gian ngừng lại.
Người đàn ông bước vào, mang theo cơn gió lạnh ngoài kia. Ánh đèn phản chiếu lên gương mặt quen thuộc — đôi mắt sâu, sống mũi cao, bờ môi mím chặt. Anh vẫn vậy, nhưng ánh nhìn đã khác.
Không còn kiêu ngạo, không còn khoảng cách. Chỉ có một thứ mệt mỏi, lặng lẽ, thật.
Cô siết chặt tách cà phê, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô không tránh đi, cũng không nhìn lâu. Chỉ nhẹ cúi đầu, như chào một người quen cũ. Anh đứng yên, không tiến lại, ánh mắt dừng trên gương mặt cô.
Cô đã khác.
Không còn vẻ mảnh mai dễ vỡ như trước, mà là sự dịu dàng có chừng mực, tự tin, và xa. Ánh sáng từ quán chiếu lên làn da cô, khiến cô trông vừa gần, vừa như không thuộc về nơi đây.
Anh đi đến quầy, gọi một ly rượu đỏ, rồi ngồi xuống bàn gần cửa sổ. Giữa họ là hai dãy bàn, vài người khách, và một khoảng cách vô hình.
Không ai lên tiếng.
Chỉ có tiếng mưa rơi lác đác ngoài cửa, tiếng kim đồng hồ trôi đều, và tiếng nhạc jazz nhỏ vang lên trong quán.
Cô nhìn ra ngoài, nơi những hạt mưa lấp lánh dưới ánh đèn.
Anh nhìn ly rượu, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi cô.
Trong giây lát, cô cảm thấy như mình đang sống lại trong giấc mơ cũ — nơi mọi thứ đều đã xảy ra, nhưng lần này, cô là người tỉnh táo.
Khi rời quán, họ đi cùng lúc. Cửa mở, gió lạnh ùa vào. Cô quàng lại khăn, bước ra trước. Anh đi sau, vài bước, không nói gì. Cả hai cùng đi dọc bờ sông.
Thành phố về đêm sáng rực, người qua lại vẫn đông, tiếng xe, tiếng cười vang xa. Nhưng trong khoảng không ấy, họ như lạc vào một thế giới riêng, nơi mọi âm thanh đều bị che mờ.
Bước chân cô chậm, anh giữ khoảng cách. Không quá gần, không quá xa.
Mùi hương quen thuộc lại tràn vào không khí — mùi oải hương nhạt, giống như ngày cô còn ở biệt thự đó.
Anh nhìn bóng cô phía trước, gầy nhưng mạnh mẽ, dáng đi thẳng, mái tóc bay trong gió. Mỗi bước chân cô như kéo anh về từng kỷ niệm.
Anh muốn nói điều gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại.
Tất cả những lời anh từng không nói ra giờ hóa thành tảng đá chặn ngang ngực.
Cô dừng lại bên lan can sông.
Gió thổi mạnh hơn, nước dưới chân sóng nhẹ vỗ vào bờ. Ánh đèn phản chiếu khiến mặt sông như dải lụa. Cô không quay lại, chỉ nói nhỏ, giọng thoảng qua:
“Paris thật đẹp vào ban đêm.”
Anh đứng cách cô vài mét, đáp khẽ:
“Ừ.”
Chỉ một chữ.
Ngắn, bình thường, nhưng chứa tất cả.
Cô quay đầu, ánh mắt chạm ánh mắt. Giữa họ là cả bầu trời đêm. Cô mỉm cười. Không còn nụ cười gượng hay mỏi mệt, mà là một nụ cười thật, nhẹ và buông.
Anh nhìn cô rất lâu. Ánh mắt sâu, có gì đó mềm đi, nhưng anh không tiến tới. Anh hiểu, cô đã bước qua anh rồi.
Cả hai đứng yên, gió thổi qua khiến áo khoác khẽ lay động.
Cô chạm tay lên lan can lạnh, cảm giác thép dưới da khiến cô tỉnh táo. Cô biết mình không thể quay lại, dù chỉ một bước. Vì quá khứ đã là quá khứ, và con người ta không thể sống lại trong điều từng làm mình tổn thương.
Anh biết, cô sẽ đi.
Và cô biết, anh sẽ không giữ.
Không cần nói ra, cả hai đều hiểu.
Thời gian giữa họ đã dừng lại ở một điểm nào đó trong quá khứ, nơi một người còn yêu, và người kia chưa kịp nhận ra.
Cô khẽ gật đầu, quay đi.
Tiếng giày vang lên trên nền đá, đều, xa dần.
Anh vẫn đứng đó, nhìn theo bóng cô khuất dần sau dãy đèn đường. Mưa bắt đầu rơi nhẹ trở lại. Anh ngẩng lên, để từng hạt mưa rơi trên mặt, lạnh, nhưng không còn đau.
Trong lòng anh, có một thứ gì đó tan ra — không phải nuối tiếc, mà là chấp nhận.
Đêm đó, về khách sạn, anh mở cửa sổ, nhìn xuống thành phố. Những ngọn đèn xa xăm, ánh sáng vàng trôi như dòng sông của ký ức. Anh ngồi xuống, mở cuốn sổ ghi chú cũ, trang đầu là dòng chữ anh viết trước kia:
“Nếu có thể, anh chỉ muốn được nhìn em thêm một lần — không để giữ lại, mà để buông ra.”
Anh cầm bút, viết thêm dòng mới phía dưới:
“Cảm ơn vì đã để anh gặp lại em, dù chỉ là trong một thành phố không ngủ.”
Anh khép sổ lại, khẽ cười. Nụ cười ấy mệt, nhưng thật.
Sáng hôm sau, Lâm Khuynh Dao rời khách sạn, lên chuyến bay về Việt Nam. Khi máy bay cất cánh, cô nhìn qua cửa sổ, thấy mặt trời đang lên phía chân trời, rọi sáng cả thành phố. Trong ánh nắng ấy, dòng sông Seine lấp lánh, như một tấm gương soi lại mọi chuyện đã qua.
Cô đặt tay lên ngực, nhắm mắt.
Không còn nặng nề, không còn vướng bận.
Chỉ có sự bình yên của người đã học cách yêu mà không cần được đáp lại.
Paris có thể ngủ, con người có thể thay đổi, nhưng những ánh nhìn từng trao nhau sẽ mãi là phần yên tĩnh nhất trong ký ức.