tổng tài nguy hiểm và cô gái giả vờ trong sáng

Chương 11: Bóng Đêm Trở Lại Thành Phố Cũ


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa đông năm đó đến sớm hơn mọi năm.

Bầu trời xám đục, những cơn gió thổi từ biển vào mang theo hơi lạnh buốt. Thành phố khoác lên mình một màu trầm tĩnh, yên ắng đến mức người ta nghe được cả tiếng lá khô bị gió cuốn đi trên mặt đường.

Lâm Khuynh Dao trở về nước sau hơn nửa năm. Cô chuyển đến sống trong một căn hộ nhỏ nằm gần trung tâm, trên tầng mười ba của một tòa nhà cũ. Căn phòng nhìn ra hồ, nơi mặt nước luôn gợn sóng mỗi khi có gió thổi qua.

Cô vẫn tiếp tục công việc thiết kế, thỉnh thoảng nhận giảng dạy cho sinh viên nghệ thuật. Cuộc sống của cô yên bình, đơn giản và khép kín. Không còn những buổi tiệc xa hoa, không còn những chiếc xe sang đưa đón. Chỉ có những buổi sáng sớm dậy pha cà phê, tiếng nhạc nhẹ vang lên trong bếp, và vài tờ giấy vẽ đặt ngổn ngang trên bàn.

Thỉnh thoảng, khi nhìn qua cửa sổ, cô vẫn thấy bóng của những ký ức xưa trôi lững lờ giữa mặt hồ — một ánh mắt, một giọng nói, một hơi thở. Nhưng chúng chỉ ở lại vài giây, rồi tan biến. Cô đã học cách không đuổi theo những thứ đã rời khỏi tầm tay.

Một buổi sáng, cô nhận được một cuộc gọi từ bệnh viện. Giọng người phụ nữ bên kia nhẹ và cẩn trọng:

“Xin lỗi cô, đây có phải là người thân của Thẩm tổng không?”

Tay cô khựng lại giữa không trung, bút rơi khỏi ngón tay, lăn xuống sàn.

Tim cô đập mạnh, trong đầu vang lên hàng loạt câu hỏi, nhưng không câu nào kịp thành tiếng.

Người kia nói tiếp:

“Ngài ấy gặp tai nạn giao thông, hiện đang được cấp cứu. Chúng tôi tìm thấy danh thiếp có tên cô trong ví.”

Không nhớ bằng cách nào, cô đã ra khỏi nhà, bắt taxi đến bệnh viện.

Trời mưa. Mưa như cắt qua da. Cô ngồi trong xe, tay nắm chặt túi, ánh đèn đường phản chiếu lên gương mặt tái nhợt. Mọi thứ như một giấc mơ cũ quay trở lại, chậm chạp và nặng nề.

Bệnh viện trắng toát, mùi thuốc khử trùng dày đặc. Cô đứng bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn đèn đỏ trên cửa bật sáng.

Thời gian trôi như không còn nghĩa.

Cô nhớ lại những ngày xưa — khi anh bước đi giữa hội trường đầy người, áo vest đen, ánh mắt lạnh và giọng nói trầm. Anh từng là người đàn ông mạnh mẽ đến mức khiến người khác phải lùi lại. Vậy mà giờ, anh nằm trong đó, giữa lằn ranh sống chết, không còn quyền kiểm soát bất kỳ điều gì.

Khi đèn tắt, bác sĩ bước ra, nói anh đã qua cơn nguy kịch.

Cô thở ra một hơi dài, toàn thân mềm nhũn, ngồi xuống ghế.

Một y tá đến gần, hỏi cô có phải người thân không. Cô ngập ngừng, rồi khẽ gật.

“Anh ấy cần nghỉ ngơi, nhưng có thể vào nhìn một lát.”

Cô bước vào phòng.

Ánh sáng trắng lạnh hắt xuống giường bệnh.

Anh nằm đó, sắc mặt nhợt, cổ tay quấn băng, trên trán còn vết trầy nhỏ. Những ống truyền dịch cắm vào tay anh, tiếng máy theo dõi kêu đều, như nhịp tim yếu ớt của một người từng bất khả xâm phạm.

Cô đứng lặng. Mọi cảm xúc dồn lên cùng lúc — sợ hãi, thương hại, và cả thứ gì đó sâu thẳm hơn mà cô không dám gọi tên.

Cô ngồi xuống ghế, đôi tay siết lại trên đầu gối.

Hơi thở anh yếu, nhưng đều.

Cô đưa tay chạm nhẹ vào mép chăn, rồi dừng lại.

Cô không biết nên ở lại hay rời đi.

Cô không còn là người có quyền đứng đây.

Khi cô định đứng dậy, tay anh khẽ động. Ánh mắt anh mở ra, mờ đục, rồi dần rõ.

Ánh nhìn ấy vẫn như trước, nhưng có gì đó khác — một sự tĩnh lặng không còn lạnh lùng.

Cô không nói. Anh cũng không nói.

Chỉ có im lặng và tiếng mưa ngoài cửa sổ.

Một lát sau, anh khẽ cười. Nụ cười yếu, nhưng thật.

“Em vẫn đến.”

Giọng anh khàn, gần như thì thầm.

Cô không đáp, chỉ nhìn anh, trong ánh nhìn ấy có quá nhiều điều mà lời nói không thể chứa.

Anh nhắm mắt lại, khẽ nói thêm:

“Anh nghĩ… có lẽ mình đã chờ điều này lâu rồi.”

Cô cúi đầu, hai bàn tay đan vào nhau. Không nước mắt, không đau, chỉ là cảm giác nặng nề len vào từng hơi thở.

Những ngày sau đó, cô vẫn đến thăm, lặng lẽ. Không báo ai, không để ai biết.

Anh dần hồi phục, nhưng chưa rời viện. Cô ngồi đọc sách trong phòng, đôi khi là người duy nhất nói, đôi khi chỉ im. Anh ít khi mở lời, nhưng ánh nhìn đã thay đổi. Không còn sắc lạnh, mà trầm và sâu như đã trải qua một mùa đông dài.

Một chiều, khi nắng tắt, anh nói khẽ, giọng vẫn trầm nhưng nhẹ:

“Anh nhớ em.”

Cô ngẩng đầu, ánh mắt bình thản. Không giật mình, không phản ứng, như thể đã nghe điều đó trong giấc mơ từ rất lâu.

“Anh không cần nói điều đó.”

Anh cười, không phản bác.

“Có lẽ không cần, nhưng anh vẫn muốn nói.”

Cô không đáp, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh sáng cuối cùng đang tắt dần.

Một khoảnh khắc, cả hai chìm trong yên lặng.

Ngày anh xuất viện, cô không đến.

Anh hiểu vì sao.

Mọi thứ giữa họ đã vượt qua giới hạn của sự cần thiết.

Anh rời bệnh viện bằng bước chân vững chãi, nhưng trái tim thì trống rỗng. Khi xe lăn bánh, anh nhìn ra ngoài, thấy người phụ nữ trong áo khoác dài màu be đang đi bộ bên kia đường. Mái tóc cô bay trong gió, dáng đi thanh thoát. Anh muốn gọi, nhưng chỉ khẽ mỉm cười.

Không phải vì không còn muốn, mà vì cuối cùng anh cũng hiểu: yêu đôi khi là biết dừng lại trước khi làm tổn thương thêm một lần nữa.

Một tuần sau, báo chí đăng tin về dự án từ thiện mang tên “Light for Life” do Thẩm Thị tài trợ — xây quỹ hỗ trợ cho các bệnh nhân nghèo và nghệ sĩ trẻ. Trong buổi lễ ra mắt, người ta thấy Thẩm Dực Khiêm đứng trên bục, áo vest đen, giọng nói trầm nhưng ấm, ánh mắt sáng lạ thường. Anh không còn là người đàn ông lạnh lùng chỉ biết kiểm soát mọi thứ, mà là người đang học cách trao đi mà không cần nhận lại.

Dưới hàng ghế khán giả, Khuynh Dao ngồi lặng, không ai biết cô có mặt. Khi anh nhắc đến hai chữ “ánh sáng”, mắt cô khẽ ươn ướt. Cô mỉm cười, cúi đầu, rồi rời đi trước khi buổi lễ kết thúc.

Tối đó, cô trở lại căn hộ của mình. Ngoài cửa, có một phong bì đặt ngay ngắn.

Không ghi tên người gửi, nhưng cô biết.

Bên trong là một bức thư viết tay, chữ nghiêng nhẹ, mạnh mẽ nhưng mềm ở cuối dòng:

“Anh từng nghĩ tình yêu là sở hữu,

sau này mới hiểu — tình yêu là biết buông để người khác được sống.

Nếu có kiếp sau, anh không muốn gặp em trong vai tổng tài và cô gái của hợp đồng,

chỉ muốn gặp em trên một con đường bình thường,

nơi anh có thể nắm tay em mà không phải xin phép ai.”

Cô đọc hết, gấp lại thật chậm, rồi đặt lên bàn.

Gió đêm thổi qua, làm mép giấy lay động, ánh trăng chiếu lên mặt bàn thành một vệt sáng dịu.

Cô khẽ chạm tay vào, đôi mắt khép lại.

Không còn oán hận, không còn tổn thương. Chỉ còn lại một niềm thương đã hóa dịu.

Một tháng sau, cô nhận lời mời dạy dài hạn ở trường nghệ thuật. Công việc ổn định, cuộc sống bình thường. Buổi sáng, cô đi làm. Buổi chiều, vẽ tranh. Buổi tối, ngồi bên cửa sổ nhìn thành phố lên đèn.

Đôi khi, khi gió thổi qua, cô vẫn nghĩ đến anh — người từng làm tan vỡ cô, nhưng cũng là người dạy cô biết thế nào là yêu và thế nào là buông.

Cô mỉm cười, nhắm mắt.

Ngoài kia, thành phố vẫn sáng.

Có những người không còn thuộc về nhau, nhưng vẫn sống trong nhau như một vệt sáng – lặng lẽ, ấm áp, không bao giờ tắt.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×