tổng tài nguy hiểm và cô gái giả vờ trong sáng

Chương 12: Khi Mọi Điều Đẹp Đã Nằm Lại Sau Lưng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thời gian trôi qua nhanh đến mức người ta không nhận ra.

Mùa đông rồi lại xuân, những cơn mưa nối tiếp những buổi nắng, và thành phố dần thay đổi từng góc nhỏ. Những tòa nhà mới mọc lên, những con đường cũ được sửa lại, chỉ có mặt hồ nơi căn hộ cũ của Lâm Khuynh Dao là vẫn lặng như xưa, phản chiếu bầu trời mỗi sớm.

Ba năm đã trôi qua kể từ ngày cô nhận lá thư cuối cùng của anh.

Cuộc sống của cô bình lặng, đều đặn như hơi thở.

Cô đã trở thành giảng viên chính của trường nghệ thuật, có lớp học riêng, có sinh viên yêu quý, có những bức tranh được trưng bày ở những triển lãm nhỏ.

Buổi sáng, cô đến trường sớm, đứng nhìn sân ngập nắng. Buổi chiều, dạy vẽ, chỉnh nét cho học trò. Buổi tối, cô đi bộ quanh hồ, về nhà nấu bữa cơm đơn giản rồi đọc sách đến khuya.

Không còn những đêm mất ngủ vì ký ức.

Không còn những cơn đau khi nghe đến tên anh.

Chỉ còn một cảm giác rất nhẹ — như khi người ta chạm vào một vết sẹo đã liền da, không còn đau, chỉ thấy ấm.

Cô từng nghĩ, ký ức rồi cũng sẽ mờ đi. Nhưng không. Nó không biến mất, chỉ trở nên hiền hơn, như một người bạn cũ thỉnh thoảng ghé qua trong giấc mơ, mỉm cười và đi.

Một chiều cuối thu, cô được mời tham gia triển lãm “Những Mùa Cũ” — nơi các họa sĩ chia sẻ tác phẩm lấy cảm hứng từ ký ức và thời gian.

Cô gửi một bức tranh đơn giản, vẽ hồ nước trước nhà, ánh sáng hoàng hôn rải xuống mặt nước thành một đường vàng mảnh. Tên tranh là “Một Ngày Bình Thường”.

Buổi khai mạc diễn ra trong khán phòng nhỏ, yên tĩnh, ánh sáng dịu.

Khách đến không đông, chỉ có những người yêu hội họa thực sự. Cô đứng ở một góc, quan sát.

Bất ngờ, giữa đám đông, có một bóng người khiến cô khựng lại.

Một dáng cao, vest xám nhạt, tóc điểm bạc nơi thái dương. Anh không thay đổi nhiều, chỉ là ánh nhìn đã khác — lặng, sâu, và dịu hơn trước.

Anh đang đứng trước bức tranh của cô, tay đút túi, mắt dừng lại thật lâu trên những nét cọ.

Không ai nói gì. Không cần giới thiệu.

Chỉ bằng ánh nhìn ấy, cô biết anh đã nhận ra cô từ trước.

Cô đứng yên, nhìn anh từ xa.

Trong giây lát, những năm tháng đã qua ùa về — những đêm mưa, những ly rượu, những câu nói không trọn, những ánh nhìn chưa kịp hiểu. Nhưng tất cả đều trở nên mềm như tơ, không còn sắc cạnh, không còn đau.

Sau buổi triển lãm, anh bước ra trước. Trời hoàng hôn, nắng cuối ngày rọi lên mái tóc anh một màu vàng nhạt. Cô đi ra sau, định rẽ về hướng ngược lại, nhưng rồi nghe giọng anh vang lên, trầm và khẽ:

“Lâu rồi không gặp.”

Cô quay lại.

Anh đứng cách cô vài bước, nụ cười nhẹ đến mức như gió lướt qua.

Cô đáp, giọng cũng nhẹ như thế:

“Vâng. Lâu thật rồi.”

Không có cái ôm, không có ánh mắt da diết, không có nước mắt.

Chỉ là hai người cũ chào nhau giữa chiều, khi gió mang theo mùi lá khô và ánh nắng sắp tắt.

Họ cùng đi dọc con đường ven hồ, không hẹn mà thành.

Bóng hai người in dài trên mặt nước, đan vào nhau rồi tách ra, như chính cuộc đời họ.

Anh kể, anh đã thôi làm tổng tài.

Sau vụ tai nạn năm ấy, anh quyết định rút khỏi thương trường, để lại quyền quản lý cho người khác. Bây giờ anh đi nhiều, làm cố vấn cho các dự án từ thiện và dạy các khóa quản trị ở trường đại học.

Cô im lặng lắng nghe, không chen vào.

Trong giọng anh không còn tự mãn, không còn lạnh, chỉ còn lại sự mệt mỏi đã hóa thành bình yên.

Rồi anh hỏi nhỏ:

“Em sống tốt chứ?”

Cô khẽ cười, mắt nhìn ra hồ:

“Tốt. Thật sự tốt.”

Anh gật đầu, nụ cười lặng.

Câu trả lời ấy vừa khiến anh nhẹ nhõm, vừa khiến anh nghẹn.

Họ dừng chân bên ghế đá cũ, nơi ánh hoàng hôn loang lên từng phiến gỗ.

Gió thổi qua, hương cỏ non lẫn vào không khí, mùi dịu và trong.

Cô nói khẽ, như thể nói với chính mình:

“Nhiều khi em nghĩ, nếu lúc đó chúng ta bình tĩnh hơn, có lẽ mọi thứ đã khác.”

Anh nhìn xuống mặt hồ, giọng trầm:

“Có lẽ. Nhưng nếu khác đi, em sẽ không trở thành em của bây giờ.”

Cô im lặng.

Một khoảng lặng dài, đủ để gió kịp cuốn đi mọi điều chưa nói.

Ánh mặt trời cuối cùng biến mất sau hàng cây.

Cô đứng dậy, nụ cười rất nhẹ:

“Em phải đi rồi. Mai còn có lớp.”

Anh gật đầu. Không giữ, không hỏi.

Chỉ nhìn theo cô bước đi, từng bước chậm, thanh thoát, mái tóc dài khẽ lay trong gió.

Cô đi đến đầu đường, quay lại.

Ánh nhìn họ chạm nhau lần cuối.

Không còn vướng bận. Không còn nợ.

Chỉ còn một cảm giác bình yên đến lạ — như thể hai người cuối cùng cũng được trả về đúng vị trí của mình trong thế giới này.

Tối đó, khi về đến nhà, cô mở cửa sổ nhìn ra hồ. Trăng tròn vành vạnh soi xuống mặt nước, phản chiếu hàng cây và bóng mây.

Cô pha một tách trà, ngồi bên bàn, mở cuốn sổ phác thảo cũ. Trang cuối cùng còn một mảnh giấy trắng. Cô lấy bút, viết chậm rãi:

“Anh đã từng là khởi đầu,

còn em là kết thúc.

Nhưng trong khoảng giữa,

chúng ta đã thật sự sống.”

Cô gấp lại, đặt giữa bức tranh “Một Ngày Bình Thường”.

Không có nước mắt. Chỉ có nụ cười hiền và đôi mắt lấp lánh trong ánh trăng.

Ở phía bên kia thành phố, Thẩm Dực Khiêm ngồi trong căn phòng nhỏ, ánh sáng từ ngọn đèn bàn hắt xuống cuốn sổ cũ anh vẫn mang theo nhiều năm.

Anh mở ra, nhìn dòng chữ cô từng viết cho anh:

“Tôi từng là người thuộc về anh, nhưng giờ tôi muốn thuộc về chính mình.”

Anh mỉm cười, đặt bút viết thêm một dòng cuối:

“Và em đã làm được điều đó. Cảm ơn vì đã dạy anh biết yêu một người mà không cần giữ.”

Anh khép sổ lại, nhìn ra cửa sổ, nơi thành phố lấp lánh ánh đèn.

Gió thổi qua, nhẹ, ấm.

Tháng sau, báo chí đưa tin về một buổi triển lãm cá nhân của Lâm Khuynh Dao — tên triển lãm là “Light of Silence”.

Anh đến, không báo trước, chỉ đứng ở góc xa.

Căn phòng ngập ánh sáng trắng, những bức tranh treo yên tĩnh, không ồn ào, không màu mè.

Ở giữa sảnh là một bức tranh lớn — “Thành Phố Dưới Ánh Mưa”.

Trên nền xám bạc, hai bóng người đứng giữa cơn mưa mờ, không rõ mặt.

Dưới góc tranh, dòng chữ nhỏ bằng phấn trắng:

“Dành tặng người đã dạy tôi rằng, ngay cả trong bóng tối, vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng.”

Anh đứng nhìn thật lâu, đôi môi mím chặt, ánh mắt dịu lại.

Không cần ai nói, không cần lời tạm biệt.

Chỉ một hơi thở thật sâu, và một nụ cười rất nhỏ.

Khi hai con người từng yêu nhau đủ sâu, họ không cần ở lại để chứng minh điều đó.

Chỉ cần biết rằng, ở đâu đó, người kia vẫn sống tốt —

thế là đủ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×