tổng tài nguy hiểm và cô gái giả vờ trong sáng

Chương 3: Mặt Nạ Trước Ánh Đèn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi tối, sảnh tiệc của khách sạn cao cấp rực rỡ ánh sáng.

Tiếng nhạc du dương vang lên, tiếng ly rượu chạm nhau, tiếng cười nói đan xen như một bản hòa tấu xa hoa.

Thẩm Thị tổ chức dạ tiệc thường niên, nơi các nhà đầu tư lớn nhỏ, giới truyền thông và người nổi tiếng cùng xuất hiện.

Lâm Khuynh Dao đứng trước gương trong phòng thay đồ, bàn tay siết nhẹ mép váy.

Chiếc váy dạ hội đỏ rượu ôm sát, cổ khoét sâu, phần lưng trần mảnh mai.

Ánh đèn phản chiếu lên làn da mịn, khiến cô trông vừa quyến rũ, vừa mong manh.

Cửa mở.

Anh bước vào, áo vest đen, cà vạt cùng tông, từng bước trầm ổn, ánh nhìn lạnh như băng.

“Em xong chưa?”

“Rồi.” – cô khẽ đáp.

Ánh mắt anh dừng lại trên người cô vài giây.

Môi khẽ cong, nụ cười nửa miệng xuất hiện.

“Không tệ. Ít nhất đêm nay em sẽ khiến nhiều người phải nhìn.”

Cô cụp mắt, tay nắm nhẹ.

“Chúng ta đi thôi.”

Anh gật đầu, vòng tay ra sau lưng cô, đặt nhẹ lên eo.

Hành động ấy khiến tim cô khẽ run.

Ánh đèn flash lóe lên liên tục khi họ xuất hiện.

Phóng viên, đối tác, mọi ánh nhìn đều hướng về phía cặp đôi vừa bước xuống cầu thang.

“Là tổng tài Thẩm… và phu nhân sao?”

“Tôi chưa từng thấy cô ấy trước đây…”

Những lời xì xào vang lên.

Cô mỉm cười nhẹ, đúng như anh dặn — giữ bình tĩnh, mỉm cười, không phản ứng.

Thẩm Dực Khiêm cúi xuống, thì thầm bên tai cô:

“Giữ vai diễn cho tốt. Đêm nay, em là người phụ nữ của tôi.”

Giọng anh khàn, thấp, đủ khiến cổ cô nóng ran.

Cô khẽ gật đầu, không dám nhìn lên.

Buổi tiệc trôi qua trong những cuộc trò chuyện xã giao.

Anh dẫn cô đến chào từng đối tác, giới thiệu cô bằng giọng điệu chuẩn mực:

“Đây là Khuynh Dao – vợ tôi.”

Hai chữ “vợ tôi” rơi xuống nhẹ, nhưng tim cô lại chấn động mạnh.

Không biết vì tự hào hay đau, chỉ thấy ngực nghẹn lại.

Cô mỉm cười, bắt tay từng người, nụ cười vừa đủ, ánh mắt lịch thiệp.

Tất cả hoàn hảo — cho đến khi người phụ nữ đó xuất hiện.

Giọng nói trong trẻo vang lên phía sau:

“Thẩm tổng, đã lâu không gặp.”

Cô xoay người lại.

Một người phụ nữ xinh đẹp trong váy bạc bước tới, làn da trắng, đôi mắt long lanh như biết nói.

Cô ta tự tin, quyến rũ, và đặc biệt — ánh nhìn dành cho Thẩm Dực Khiêm không hề che giấu.

“An Uyển.” – anh khẽ gật đầu, giọng bình thản.

“Cô vẫn chưa rời khỏi ngành này à?”

“Cũng nhờ Thẩm tổng,” – An Uyển mỉm cười, ánh mắt lướt sang Khuynh Dao –

“giờ tôi đã có công ty riêng. Chắc chị là phu nhân Thẩm nhỉ? Tôi nghe danh đã lâu.”

Khuynh Dao khẽ cười:

“Cảm ơn. Tôi cũng nghe nói cô từng là… người bạn cũ của anh ấy.”

Không khí trong thoáng chốc trở nên căng thẳng.

Thẩm Dực Khiêm vẫn im lặng, chỉ đặt tay lên eo cô — cái chạm nhẹ nhưng đầy ý nhắc nhở.

“Bạn cũ thôi,” – An Uyển cười, giọng dịu dàng – “nhưng cũng là người từng biết anh ta rõ hơn ai hết.”

Khuynh Dao mỉm cười, ánh mắt điềm tĩnh:

“Thật sao? Vậy chắc cô cũng biết — anh ấy không thích ai nói quá nhiều về quá khứ.”

Lời nói nhẹ, nhưng ẩn dao.

Một thoáng im lặng, rồi An Uyển bật cười:

“Phu nhân Thẩm quả là thông minh. Không trách anh ấy lại chọn cô.”

Thẩm Dực Khiêm lên tiếng, giọng lạnh lẽo:

“Uyển, buổi tiệc vẫn còn dài. Đừng khiến mọi người chú ý quá nhiều.”

An Uyển nhún vai, cười khẽ:

“Tôi chỉ chào hỏi thôi, đừng nghiêm túc thế.

Dù sao… cũng chúc mừng anh, Thẩm tổng.”

Cô ta rời đi, hương nước hoa phảng phất, để lại không khí nặng nề.

Khuynh Dao đứng lặng.

Anh nhìn cô, giọng trầm:

“Không cần bận tâm. An Uyển chỉ là quá khứ.”

“Anh quen cô ta lâu chưa?” – cô hỏi, giọng khẽ, nhưng đôi mắt lại không giấu được sự ghen tức đang dâng lên.

“Không liên quan.” – anh đáp ngắn.

“Nhưng nếu em muốn biết, cô ta từng là người phụ nữ đầu tiên rời bỏ tôi.”

Cô khựng lại.

“Rời bỏ anh?”

Anh nhếch môi:

“Đúng. Và có lẽ, đó là lý do tôi không còn tin vào tình yêu nữa.”

Câu nói lạnh buốt như kim đâm vào lòng cô.

Cô cúi đầu, tay nắm chặt ly rượu.

Anh liếc nhìn cô, rồi khẽ nói:

“Đừng quên. Em không cần ghen. Em chỉ là một phần của hợp đồng.”

Cô ngẩng đầu, ánh mắt đanh lại.

“Anh nghĩ tôi ghen sao?”

“Vậy thì tốt.” – Anh nói, quay đi, ánh sáng hắt lên gương mặt góc cạnh của anh.

“Vì tôi không muốn có thêm phiền phức.”

Cô nhìn theo, môi khẽ run.

Trái tim cô đau nhói, nhưng vẫn cố giữ dáng vẻ bình thản.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, họ trở lại xe.

Không khí im lặng.

Chỉ có tiếng động cơ và ánh đèn đường trượt dài trên cửa kính.

Bất ngờ, anh lên tiếng:

“Hôm nay em làm tốt. Nhưng nhớ — đừng bao giờ để cảm xúc xen vào.

Trước mặt người khác, em phải hoàn hảo. Sau cánh cửa, em vẫn chỉ là người ký hợp đồng.”

Cô quay sang, ánh mắt lạnh:

“Anh sợ tôi yêu anh sao?”

Anh khẽ cười, nụ cười ngắn mà sắc như dao:

“Không. Tôi sợ em quên mất mình là ai.”

Xe dừng trước biệt thự.

Anh mở cửa, đi thẳng vào.

Cô theo sau, từng bước nặng nề.

Trong phòng khách, ánh đèn dịu.

Anh ngồi xuống ghế, tháo cà vạt, ánh mắt liếc qua cô:

“Lại đây.”

Cô khựng lại.

“Anh muốn gì?”

“Trả lời sai câu hỏi đó, em sẽ phạm điều khoản thứ hai.” – giọng anh lạnh như thép.

Cô cắn môi, bước chậm lại gần.

Anh kéo cô ngồi xuống đùi mình, tay giữ chặt eo.

“Đêm nay, chúng ta lại phải diễn,” – anh khẽ nói, hơi thở nóng rực – “nhưng lần này… không có khán giả.”

Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã cúi xuống.

Nụ hôn ập đến mạnh mẽ, chiếm đoạt, kéo theo cả hơi thở.

Cô cố gắng chống lại, nhưng rồi vẫn bị cuốn theo.

Bàn tay anh lướt dọc lưng cô, hơi nóng lan khắp nơi.

“Dực Khiêm…” – cô khẽ gọi tên anh, giọng run rẩy.

Anh dừng lại, nhìn sâu vào mắt cô.

Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô tưởng thấy nơi đáy mắt lạnh lẽo ấy thoáng qua một tia dịu dàng.

Nhưng chỉ một giây sau, anh lại cúi xuống, nụ hôn nối dài, mạnh hơn, sâu hơn.

Căn phòng lại tràn ngập hơi thở và mùi hương của họ.

Ngoài kia, đèn thành phố vẫn sáng, chứng kiến một trò chơi nguy hiểm — nơi tình yêu bị cấm, nhưng ham muốn thì không ai kìm nổi.

Sáng hôm sau, khi mở mắt, Khuynh Dao thấy anh vẫn còn đó — nhưng chỉ trong vài giây.

Anh nhìn cô, ánh mắt không rõ cảm xúc.

“Em làm tốt. Nhưng nhớ, tôi không cần tình cảm.”

Anh đứng dậy, cài cúc áo.

“Hôm nay, bắt đầu điều khoản thứ hai.”

“Điều khoản gì?” – cô hỏi, giọng nhỏ.

Anh quay lại, nụ cười lạnh lùng:

“Ngủ cùng tôi… bất cứ khi nào tôi muốn.”

Cô nằm im, tim đập loạn.

Cánh cửa khép lại, bóng anh khuất dần.

Lần đầu tiên, cô hiểu — “hợp đồng” này không chỉ là giấy tờ.

Nó là xiềng xích, là dục vọng, là cạm bẫy, và cũng là khởi đầu của một tình yêu bị cấm kỵ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×