tổng tài nguy hiểm và cô gái giả vờ trong sáng

Chương 4: Hợp Đồng Ánh Sáng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng họp tầng 36 của tòa nhà Thẩm Thị sáng trưng, vách kính trong suốt nhìn ra toàn cảnh thành phố.

Buổi sáng dường như đứng yên khi cả hai cùng ngồi đối diện nhau – Lâm Khuynh Dao và Thẩm Dực Khiêm.

Trên bàn, bản hợp đồng dày mười hai trang đặt ngay ngắn, góc giấy phản chiếu ánh nắng thành vệt sắc lạnh.

Không khí tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng bút gõ nhẹ lên mặt bàn.

Cô nhìn qua những dòng chữ cuối cùng, giọng trầm nhưng rõ:

“Anh thực sự muốn ký chứ?”

Anh không trả lời ngay.

Ánh mắt anh rời khỏi tài liệu, dừng trên gương mặt cô.

“Em nghĩ anh đến đây để đàm phán lại quá khứ à?”

“Tôi không nghĩ. Tôi chỉ muốn chắc rằng chúng ta không nhầm lần nữa.”

“Anh chưa bao giờ nhầm.

Chỉ là khi ấy, anh không biết em sẽ đi nhanh đến vậy.”

Cô ngẩng đầu, đôi mắt tối lại.

Không khí trong phòng đột ngột lạnh đi.

“Chuyện cũ không nằm trong hợp đồng.”

Anh mỉm cười, cúi xuống ký tên.

Tiếng bút chạm giấy vang lên khô khốc, như dấu gạch nối giữa hai người – mảnh, sắc và không thể xóa.

“Tốt.” – Cô nói, cũng ký.

“Từ hôm nay, chúng ta là đối tác.”

“Anh thích cách em dùng từ ‘từ hôm nay’. Nó nghe giống như khởi đầu hơn là ràng buộc.”

“Tùy anh hiểu.”

Cô khép tập hồ sơ lại, đứng dậy.

Ánh nắng buổi sáng chiếu nghiêng qua vai, kéo dài bóng cô trên sàn.

Anh nhìn theo, ánh mắt pha giữa bình tĩnh và một thứ gì đó sâu hơn – như ánh sáng xuyên qua lớp kính, trong suốt nhưng không chạm được.

Chiều cùng ngày, họ có buổi họp nội bộ với nhóm sáng tạo.

Đề án Light & Memory được trình bày trên màn hình lớn, từng slide thay đổi theo nhịp giọng nói của cô.

“Chủ đề trung tâm là ký ức.

Mỗi khung hình sẽ là sự va chạm giữa ánh sáng và bóng tối, giữa ký ức và hiện thực.

Chúng ta không kể chuyện, chúng ta tái hiện cảm giác.”

Nhân viên ghi chép liên tục, chỉ có anh ngồi yên.

Cô nhận ra ánh nhìn của anh – không phải về nội dung, mà là đang quan sát cô.

Cô nói tiếp, giọng trầm hơn:

“Nếu muốn ánh sáng có linh hồn, người đứng sau nó phải tin vào điều mình nhìn thấy.”

“Và nếu không tin?” – anh hỏi.

“Thì ánh sáng sẽ phản chiếu sự dối trá.

Nó không che giấu được ai.”

Anh khẽ cười, nghiêng đầu nhìn về phía màn hình, nơi hình ảnh minh họa hiện lên – bóng của một người giữa hai nguồn sáng đối lập.

“Đôi khi, dối trá cũng là cách người ta tồn tại.”

“Không trong dự án này.” – cô đáp.

“Ở đây, chỉ có thật hoặc không.”

Cuộc họp kết thúc, mọi người rời đi.

Căn phòng chỉ còn hai người.

Anh vẫn ngồi, cô thu dọn tài liệu.

Giữa họ, ánh sáng máy chiếu vẫn chưa tắt, phản chiếu nửa khuôn mặt anh – sáng và tối.

“Em biết không,” – anh nói nhỏ, – “ánh sáng thật thường đau mắt.”

“Nhưng vẫn có người muốn nhìn thẳng vào nó.” – cô đáp, rồi quay đi.

Đêm.

Cô rời tòa nhà muộn.

Trời mưa nhẹ, những giọt nước phản chiếu ánh đèn vàng.

Trước cửa, xe anh đã đợi sẵn.

Cửa kính hạ xuống, giọng anh vang ra:

“Anh đưa em về.”

“Không cần.”

“Mưa to hơn rồi.”

Cô nhìn mưa, rồi nhìn anh.

Khoảng cách giữa họ chỉ vài mét, nhưng dường như có cả một ký ức chắn ngang.

“Tôi có thể tự về.” – Cô nói, giọng bình thản.

“Anh nên học cách để người khác đi một mình.”

Anh im, không cố thuyết phục.

Chỉ theo dõi bóng cô đi xa dần trong mưa, dáng mảnh khảnh hòa vào ánh đèn đường mờ ảo.

Bên trong xe, bản hợp đồng vẫn nằm trên ghế, góc giấy ướt nhẹ vì nước.

Anh nhặt nó lên, nhìn tên hai người bên dưới dòng chữ:

“Light & Memory – Dự án hợp tác giữa Thẩm Dực Khiêm và Lâm Khuynh Dao.”

Hai chữ ký nằm song song, không giao nhau, không chạm, nhưng không thể tách.

Anh khẽ mỉm cười:

“Đúng là hợp đồng của ánh sáng… vì chỉ cần một người chệch hướng, tất cả sẽ biến mất.”

Sáng hôm sau, thông cáo báo chí chính thức phát hành.

Hàng loạt tạp chí lớn đưa tin về “cuộc tái hợp giữa hai thiên tài sáng tạo từng tách rời.”

Dư luận sôi nổi, giới đầu tư háo hức, còn trong nội bộ Thẩm Thị, không ai dám nói gì.

Trong một bức ảnh chụp buổi lễ ký kết, họ đứng cạnh nhau – nụ cười chuẩn mực, ánh nhìn thẳng, hoàn hảo đến mức không một ai có thể đọc ra được câu chuyện thật phía sau.

Nhưng khi hình ảnh đó được chiếu lên bản tin tối, người ta có thể thấy một chi tiết nhỏ mà ít ai để ý:

Ánh sáng chiếu từ bên trái – phần cô đứng sáng rõ, còn phần anh đứng lại nằm trong vùng đổ bóng.

Như thể có ai đó đã sắp xếp ngẫu nhiên, nhưng chính xác, để ánh sáng chỉ thuộc về một phía.

Tối, khi về đến nhà, cô mở cửa sổ, nhìn thành phố chìm trong ánh đèn.

Trong tay cô vẫn là bản sao hợp đồng.

Giấy trắng, chữ đen, mực còn mới.

Cô đặt nó lên bàn, khẽ nói với chính mình:

“Hợp đồng chỉ ràng buộc điều có thể đo lường.

Còn điều không thể… thì chỉ có thời gian trả lời.”

Ngoài kia, ánh đèn thành phố hắt lên khung cửa, tạo thành dải sáng mỏng.

Cô đưa tay chạm nhẹ vào mép ánh sáng ấy, rồi rút lại.

Tia sáng tan biến, để lại bóng tối phủ lên bàn.

Mọi khởi đầu đều mang trong nó một phần kết thúc.

Nhưng con người vẫn ký vào, vì đôi khi, họ muốn thử xem ánh sáng có đủ mạnh để không bị mất lần nữa.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×