tổng tài nguy hiểm và cô gái giả vờ trong sáng

Chương 5: Dưới Ánh Đêm Không Lời


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm thành phố lại chìm trong thứ ánh sáng lấp lánh quen thuộc. Từng tòa nhà cao tầng hắt bóng xuống mặt đường, đan xen vào nhau như mạng lưới của những mối quan hệ không lối thoát. Trong căn penthouse nằm trên tầng cao nhất của khách sạn Thẩm Thị, không gian tĩnh lặng đến mức người ta có thể nghe rõ tiếng kim đồng hồ nhích từng giây.

Lâm Khuynh Dao ngồi bên cửa sổ, chiếc váy mỏng màu be phủ nhẹ lên chân. Mái tóc cô buông dài, rối nhẹ sau cơn gió lùa vào từ khe rèm. Ánh trăng chiếu lên gương mặt cô, vẽ nên những đường nét mềm yếu mà mệt mỏi. Trên tay cô là bản hợp đồng — thứ giấy tờ đã ràng buộc cuộc đời cô từ cái đêm đầu tiên ấy.

Từng dòng chữ in trên giấy như vết cắt vô hình. Cô đã đọc nó hàng chục lần, thuộc lòng từng điều khoản, từng chữ ký nguội lạnh của người đàn ông đó. Và thế mà, không hiểu vì sao, mỗi lần nhìn lại, trái tim cô vẫn nhói lên.

Anh nói hợp đồng chỉ là giao dịch.

Anh nói cô không được phép yêu anh.

Anh nói tất cả chỉ là một trò chơi có thời hạn.

Nhưng nếu thật sự là trò chơi, vì sao mỗi lần anh chạm vào cô, tim cô lại không thể giữ được bình tĩnh? Vì sao sau mỗi đêm, cô lại không thể ngăn mình nhớ đến ánh mắt anh, cái siết tay nặng nề, hay hơi thở phảng phất mùi rượu và thuốc lá kia?

Cô gấp bản hợp đồng lại, khẽ đặt lên bàn, ngả đầu ra ghế. Ánh trăng lọt qua tấm kính lớn, rọi xuống làn da mỏng, khiến bóng hình cô in hằn lên nền sàn trắng như một dấu tích mong manh. Bên ngoài, tiếng động cơ xe vang lên, rồi dừng lại. Cô biết, anh đã về.

Cửa mở. Tiếng bước chân trầm ổn vang lên đều đặn, không nhanh, không chậm, nhưng đủ khiến trái tim cô khẽ thắt lại. Cô không quay đầu, chỉ khẽ nắm chặt tay, như thể nếu buông ra, mình sẽ tan vào trong không khí.

Anh đi đến gần, dừng lại sau lưng cô. Mùi hương đặc trưng của anh — hòa giữa hương nước hoa gỗ và thuốc lá — tràn ngập quanh cô. Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy như cả thế giới thu nhỏ lại chỉ còn hai người.

Không có lời nói nào vang lên. Chỉ có hơi thở. Chỉ có sự im lặng căng như dây đàn. Anh đưa tay chạm lên vai cô, rồi trượt xuống cánh tay. Làn da cô lạnh, nhưng bàn tay anh ấm. Sự tương phản ấy khiến cô rùng mình, một cảm giác vừa sợ vừa thèm khát.

Cô vẫn im lặng. Anh cũng không nói gì. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên cổ cô — một cái chạm thoáng qua, nhưng như lửa bén vào tơ. Hơi thở anh nóng, chậm, và trĩu nặng thứ cảm xúc không tên.

Cô khẽ nghiêng người, không né tránh, nhưng cũng không đáp lại. Chỉ có một khoảng không vô hình giữa hai người, mỏng manh đến mức có thể vỡ tan. Anh vòng tay ôm cô từ phía sau. Ánh trăng chiếu qua, phản chiếu bóng hai người hòa vào nhau.

Trong vòng tay anh, cô nghe thấy nhịp tim mình hòa với nhịp tim anh. Không nhanh, không mạnh, chỉ chậm rãi, từng nhịp, từng nhịp như muốn gõ sâu vào tận trí nhớ. Cô không biết cảm giác này là gì. Có lẽ là sợ hãi. Có lẽ là thứ gì còn nguy hiểm hơn — nỗi yêu trong thầm lặng.

Đôi môi anh di chuyển chậm rãi lên cổ, vai, rồi dừng lại ở sau gáy cô. Cô khẽ nhắm mắt, ngón tay siết chặt mép váy. Cả người như bị trói trong sự dịu dàng tàn nhẫn. Anh không còn vội vàng như những lần trước. Mọi cử động đều có tiết chế, như thể anh đang tự kiềm chế một phần con người mình.

Bàn tay anh dừng lại trên ngực cô, không mạnh bạo, chỉ áp nhẹ. Cô cảm nhận được hơi ấm lan ra từng tấc da thịt, rồi tan vào xương tủy. Mọi kháng cự biến mất, chỉ còn lại hơi thở đan xen và cảm xúc không thể gọi tên.

Khi anh xoay cô lại, ánh mắt hai người chạm nhau trong thứ ánh sáng nhạt màu trăng. Không có lời nói, chỉ có cái nhìn ấy — sâu, tĩnh, và chứa đầy điều chưa từng thừa nhận. Cô thấy trong mắt anh không còn là sự chiếm hữu, mà là một khoảng lặng đau đớn.

Anh cúi xuống, chạm môi vào cô. Nụ hôn lần này không dữ dội, không ép buộc. Nó chậm, dài, gần như khẩn cầu. Cô đáp lại, không bằng lý trí, mà bằng bản năng. Giữa họ, hơi thở hòa vào nhau, rượu và nước mắt, lạnh và nóng, tất cả trở thành một hỗn hợp mơ hồ mà ngọt ngào.

Thời gian như ngừng lại. Cô không biết mình đã bị cuốn vào vòng tay anh từ khi nào. Mọi thứ mờ dần, chỉ còn lại cảm giác được giữ chặt, được tan chảy. Căn phòng im ắng, chỉ còn tiếng trăng ngoài cửa sổ.

Khi mọi thứ lắng xuống, anh vẫn không buông cô ra. Anh dựa trán vào vai cô, hơi thở đều đặn. Một sự yên tĩnh lạ lùng lan ra giữa hai người. Cô không dám lên tiếng, chỉ ngồi im, lắng nghe nhịp tim anh.

Rồi anh đứng dậy. Cử động của anh chậm, dứt khoát. Không có cái lạnh lùng thường thấy, nhưng cũng không có sự dịu dàng dễ chịu. Anh mặc áo sơ mi, cài từng nút, ánh mắt vẫn dừng lại trên cô.

Cô ngẩng đầu, muốn nói gì đó, nhưng không thể. Từ cổ họng chỉ thoát ra một hơi thở khàn. Cô nhận ra, giữa họ đã không còn ranh giới của hợp đồng, mà cũng chưa đủ để gọi là tình cảm.

Anh bước đến bàn, rót một ly nước, uống cạn. Giọng anh vang lên khàn đục:

“Ngày mai em không cần đến công ty. Ở nhà nghỉ đi.”

Cô khẽ gật đầu, không hỏi lý do. Cô biết, nếu hỏi, câu trả lời chỉ khiến mình đau hơn.

Khi anh chuẩn bị rời đi, cô nói nhỏ, giọng khàn và yếu ớt:

“Anh có bao giờ… cảm thấy mệt với chính trò chơi này không?”

Anh dừng lại. Không quay đầu, chỉ im lặng vài giây, rồi đáp:

“Không. Chỉ là đôi khi, tôi quên mất ai là người đang chơi, và ai là con cờ.”

Cánh cửa đóng lại. Tiếng bước chân anh xa dần. Cô ngồi yên, nước mắt lặng lẽ rơi, không thành tiếng. Ngoài kia, trăng vẫn tròn, sáng lạnh và xa xôi.

Sáng hôm sau, trời đổ mưa nhẹ. Hạt mưa rơi xuống tấm kính lớn, vẽ nên những đường chảy mảnh và buồn. Cô vẫn ngồi bên cửa sổ, vẫn trong chiếc váy đêm qua, nhưng không còn khóc. Ánh nhìn cô trầm lại, sâu và tỉnh táo.

Cô hiểu, nếu cứ tiếp tục như vậy, cô sẽ đánh mất chính mình.

Hợp đồng là giao dịch, nhưng cảm xúc đã vượt khỏi tầm kiểm soát.

Tay cô chạm vào bản hợp đồng cũ. Mực ký tên anh vẫn còn rõ. Cô khẽ vuốt dọc theo nét bút, như đang chạm vào người anh, nhưng cũng như đang tự cắt vào tim mình.

Cô quyết định — nếu đã là trò chơi, cô sẽ là người kết thúc nó trước.

Không bằng nước mắt, mà bằng sự lạnh lùng anh từng dạy cô.

Ngoài kia, mưa rơi đều.

Trong lòng cô, một quyết tâm mới đang hình thành.

Cô biết, mọi thứ sẽ không còn như trước.

Và trong bóng đêm, ở một nơi khác, Thẩm Dực Khiêm cũng đang ngồi lặng nhìn vào ly rượu trong tay, ánh mắt trống rỗng.

Anh không biết tại sao, nhưng lần đầu tiên, anh thấy sợ — sợ mất thứ mà chính anh từng phủ nhận.

Khi tình yêu bị cấm đoán, người ta không nhận ra rằng chính sự im lặng mới là tiếng nói vang xa nhất.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×