tổng tài nguy hiểm và cô gái giả vờ trong sáng

Chương 6: Sự Im Lặng Giữa Hai Trái Tim


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, ánh nắng rọi qua khung cửa kính, vàng dịu như lớp sương mỏng. Trong căn biệt thự rộng lớn, không còn âm thanh của bước chân, chỉ có tiếng đồng hồ lặng lẽ trôi. Không khí dịu, nhưng nặng nề.

Lâm Khuynh Dao ngồi bên bàn ăn, chiếc tách trà trước mặt đã nguội từ lâu. Mùi bạc hà phảng phất, nhẹ đến mức gần như tan trong không khí. Cô vẫn chưa ăn gì, đôi mắt lặng nhìn khoảng sáng loang lổ trên sàn. Có lẽ nếu ai đó đi ngang qua, họ sẽ nghĩ cô chỉ đang mơ mộng. Nhưng trong lòng cô, chẳng có chút bình yên nào.

Từ hôm qua đến giờ, cô chưa gặp lại anh. Thẩm Dực Khiêm rời đi lúc rạng sáng, không nói lời nào, để lại chỉ một khoảng trống trơn nhẵn trong căn phòng vốn đã lạnh. Cô không còn đếm được số lần anh đi mà không quay đầu lại nữa. Dường như sự vắng mặt của anh đã trở thành thói quen.

Thật nực cười. Một người phụ nữ bị ràng buộc bởi hợp đồng, lại đang sống như thể mình là người chờ đợi. Cô bật cười khẽ, âm thanh nhỏ đến mức chính cô cũng nghe không rõ. Cười, rồi lại thấy buồn.

Cô đứng dậy, đi về phía cửa sổ. Ngoài kia, khu vườn được cắt tỉa gọn gàng, từng bụi hoa hồng rung nhẹ dưới nắng. Mọi thứ quá hoàn hảo — đến mức giả tạo. Tất cả đều được chăm chút để thể hiện sự quyền lực, trật tự, và lạnh lùng. Cũng giống như anh. Cũng giống như thế giới của anh.

Cô tự hỏi, trong một nơi sạch sẽ và lạnh như thế này, có chỗ nào dành cho cảm xúc thật không? Hay mọi thứ đều bị sắp xếp, tính toán, đo lường, kể cả những cái chạm, những nụ hôn, và cả sự dịu dàng?

Cô khẽ nhắm mắt. Trong đầu lại hiện lên những đêm anh ôm cô từ phía sau, hơi thở ấm nóng phả lên cổ. Mỗi lần như vậy, cô đều tự nhủ đó chỉ là bản năng. Nhưng càng cố tin, cô lại càng lạc sâu vào nó. Có những lúc, giữa cơn mê, cô nghĩ mình đã yêu. Nhưng rồi sáng ra, chỉ còn lại căn phòng lạnh tanh và khoảng trống bên cạnh.

Cô siết chặt tay.

Từ hôm nay, cô sẽ không chờ nữa.

Ngày làm việc trôi đi trong yên lặng. Buổi chiều, Thư ký Hà mang đến cho cô một hộp tài liệu và nói rằng tổng tài muốn cô ký xác nhận một vài văn bản nội bộ. Cô khẽ gật đầu, không hỏi thêm. Khi mở hộp, cô thấy hàng loạt giấy tờ, hợp đồng, danh sách đối tác, kế hoạch đầu tư… những thứ vốn không thuộc phạm vi cô nên biết.

Nhưng dòng chữ đầu tiên ở bìa khiến cô dừng lại:

“Chi nhánh Thẩm Thị – Paris.”

Một dự án lớn, liên quan đến việc mở rộng đầu tư sang châu Âu. Và ở phần người phụ trách, có chữ ký của An Uyển.

Tay cô run lên. Dòng chữ nhỏ ấy như vết dao khía vào tim. Cô im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào tên người phụ nữ kia thật lâu. Rồi cô khẽ đặt tập hồ sơ xuống, không nói gì, chỉ nở một nụ cười nhạt.

Thì ra anh vẫn giữ cô ta bên cạnh, không chỉ trong ký ức, mà cả trong công việc. Cô không biết nên thấy buồn, ghen, hay chỉ đơn giản là mệt mỏi. Mọi thứ đều trở nên mơ hồ.

Chiều muộn, Thẩm Dực Khiêm trở về. Tiếng xe dừng trước cổng, tiếng cửa mở. Cô vẫn ngồi ở ghế sô pha, dáng vẻ bình thản. Khi anh bước vào, ánh mắt hai người chạm nhau, không lời chào, không cảm xúc.

Anh tháo áo khoác, đặt lên ghế.

Không có gì thay đổi trong dáng vẻ của anh — vẫn là sự điềm tĩnh và lạnh lùng như mọi khi. Nhưng cô thấy, có một điều khác. Có thể là trong ánh mắt, có thể là trong không khí. Một khoảng cách lặng lẽ đang hình thành giữa họ.

Cô không hỏi anh đã đi đâu, anh cũng không hỏi cô làm gì.

Họ chỉ đi ngang qua nhau, như hai người xa lạ sống cùng một mái nhà.

Đêm đó, anh không đến phòng cô.

Cánh cửa vẫn đóng, ánh đèn phòng anh hắt ra một vệt sáng nhỏ rồi tắt.

Cô nằm im, mắt mở to nhìn trần nhà. Không có tiếng bước chân, không có hơi thở quen thuộc, không có cái ôm chặt đến nghẹt thở. Chỉ còn tiếng gió ngoài cửa và nhịp tim mình. Cô thấy lạ — lạ vì cảm giác trống trải lại dễ chịu hơn những đêm bị giữ chặt. Có lẽ, im lặng cũng là một dạng tự do.

Ngày hôm sau, cô rời khỏi nhà từ sớm. Không phải để đến công ty, mà là đến bệnh viện. Mẹ cô đang nằm ở đó, bệnh tình đã khá hơn nhờ số tiền viện phí anh chi trả. Khi nhìn mẹ ngủ yên, cô thấy lòng mình chùng xuống. Dù giữa cô và anh là hợp đồng, nhưng trong sâu thẳm, cô vẫn mang ơn.

Tuy nhiên, biết ơn và yêu không phải là một thứ.

Biết ơn là sự nặng nề, còn yêu là vết thương.

Cô ngồi cạnh giường, nắm tay mẹ. Bàn tay gầy gò, ấm, yếu nhưng vẫn nắm lại thật chặt. Cô cười, nhẹ mà buồn.

Khi rời bệnh viện, trời đã tối. Cô đi bộ dọc con đường dài ngập ánh đèn vàng. Gió đêm thổi qua, lạnh nhưng dễ chịu. Lần đầu tiên sau nhiều tuần, cô thấy mình thở được. Không phải trong căn nhà đó, không phải dưới ánh nhìn của anh, không phải trong những đêm dài không lối thoát — mà là ở đây, giữa phố phường xa lạ.

Khi cô về đến biệt thự, đồng hồ đã chỉ gần mười giờ. Ánh đèn phòng khách vẫn sáng. Anh đang ngồi trên ghế, áo sơ mi mở vài cúc, cổ tay vén lên, ly rượu trên bàn đã vơi nửa.

Cô bước vào, không nói gì. Anh cũng không ngẩng đầu. Căn phòng chỉ có tiếng rượu khẽ đổ vào ly.

Cô đi ngang qua, định lên lầu, thì anh nói, giọng trầm nhưng không gay gắt:

“Em đi đâu cả ngày?”

Cô dừng lại, nhưng không quay đầu.

“Thăm mẹ.”

Không có lời giải thích, không có xin phép, cũng không có sự rụt rè như trước. Giọng cô bình thản, gần như vô cảm.

Anh nhìn theo, ánh mắt tối lại. Cô không hề quay lại, cũng không dừng bước. Chỉ còn mùi hương của cô thoảng qua. Mọi thứ trở nên lặng.

Anh uống thêm một ngụm rượu, chất cay tràn xuống cổ, bỏng rát. Lần đầu tiên, anh thấy khó chịu vì sự im lặng. Anh từng nghĩ mình cần yên tĩnh, nhưng không hiểu sao, giờ đây, sự yên tĩnh này khiến anh bực bội.

Anh đứng dậy, bước lên cầu thang. Cửa phòng cô khép hờ, ánh đèn trong hắt ra dịu dàng. Anh dừng lại trước cửa, tay chạm vào nắm cửa, nhưng không mở. Bên trong, cô đang ngồi bên bàn, viết gì đó. Anh nghe tiếng bút, tiếng giấy sột soạt.

Anh định gõ cửa, nhưng rồi lại thôi.

Có điều gì đó khiến anh do dự.

Anh quay đi, bước chậm xuống cầu thang, cảm giác lạ lẫm lan trong ngực.

Cô đã không còn nhìn anh như trước. Không còn run rẩy, không còn phản ứng. Ánh mắt cô dạo này yên tĩnh quá, như mặt hồ mùa thu — đẹp, nhưng lạnh.

Đêm thứ hai liên tiếp, cô ngủ một mình.

Không ai chạm vào cô, cũng không ai gọi tên cô.

Cô nằm im, nghe tiếng tim mình đập, đều đặn và trống rỗng.

Sáng hôm sau, khi cô xuống nhà, anh đã ở đó, áo vest chỉnh tề, cà vạt buộc gọn. Cô khẽ gật đầu chào, anh đáp lại bằng ánh nhìn thoáng qua.

Giữa họ, không còn những câu nói lạnh lẽo, cũng không có cãi vã. Chỉ có sự im lặng.

Một sự im lặng mệt mỏi, dày đặc, tưởng như có thể chạm vào được.

Anh rời đi. Cô ngồi lại, nhìn tách cà phê anh bỏ dở. Lớp bọt đã tan, chỉ còn vị đắng đọng lại nơi miệng tách.

Buổi chiều hôm đó, An Uyển đến công ty. Tin tức lan nhanh, phóng viên đứng chờ ở sảnh, ai cũng muốn thấy “người phụ nữ thân thiết nhất với Thẩm tổng trước khi kết hôn”. Cô nghe tin, nhưng không phản ứng.

Buổi tối, khi anh về, cô vẫn ngồi ở bàn làm việc. Ánh đèn chiếu lên gương mặt cô, dịu, lạnh và xa. Anh nhìn cô rất lâu, như thể muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Cô vẫn im lặng, chỉ tiếp tục viết.

Anh bước đến, dừng lại sau lưng cô. Khoảng cách rất gần, nhưng giữa họ như có bức tường trong suốt. Anh giơ tay, định chạm vào vai cô, nhưng cô đứng dậy, tránh sang một bên.

Không có tiếng nói.

Không có ánh nhìn.

Chỉ có khoảng trống nơi tay anh rơi xuống.

Cô đi ra ban công, mở cửa, gió thổi vào mang theo hương đêm nhạt. Anh nhìn theo, cảm giác mất mát len lỏi. Cô quay lưng, tóc bay nhẹ, bóng dáng mảnh dẻ trong ánh trăng khiến anh thấy nghẹn.

Anh nhận ra, từ bao giờ, anh không còn là người kiểm soát nữa.

Từ bao giờ, người bị chi phối lại là chính anh.

Đêm đó, anh không ngủ.

Anh ngồi trong bóng tối, ánh đèn đường chiếu vào qua rèm tạo thành những vệt dài trên tường. Trong đầu anh là hình ảnh của cô — ánh mắt, giọng nói, dáng đi. Mọi thứ đều như một cơn sóng nhỏ, nhưng dai dẳng.

Anh nhớ cảm giác khi ôm cô, nhớ mùi hương trên tóc, nhớ tiếng thở khẽ bên tai. Nhưng điều khiến anh khó chịu hơn cả là — anh nhớ cảm giác cô lạnh nhạt với anh. Lạnh, nhưng đẹp. Xa, nhưng khiến anh muốn lại gần.

Anh hiểu, mình đã đi quá xa khỏi giới hạn của bản hợp đồng.

Và lần đầu tiên, anh sợ.

Không phải sợ mất quyền lực.

Mà là sợ mất cô.

Người ta chỉ nhận ra giá trị của sự im lặng khi âm thanh biến mất, và chỉ nhận ra tình yêu khi trái tim đã thôi thuộc về chính mình.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×