Trời mưa từ sáng sớm.
Những giọt mưa nhỏ như sương rơi đều trên tấm kính cửa sổ, trượt thành từng vệt dài mảnh mai. Ánh sáng bên ngoài mờ đục, xám nhạt, phản chiếu lên không gian trong căn biệt thự một cảm giác cô quạnh.
Lâm Khuynh Dao đứng trước gương, cài khuy áo sơ mi. Động tác chậm rãi, cẩn thận. Mỗi nút áo gài lại như một lớp vỏ được khóa kín. Cô soi mình trong tấm gương lớn — khuôn mặt vẫn vậy, nhưng ánh mắt đã khác. Không còn run rẩy, không còn mong đợi, chỉ còn sự tĩnh lặng của người đã quyết định xóa bỏ một điều gì đó.
Tiếng mưa rơi đều, hòa với mùi hương nhạt của trà hoa nhài từ bàn nhỏ. Căn phòng sáng dịu, tinh tế đến mức xa lạ. Tất cả đều đẹp, nhưng không có hơi ấm.
Từ tầng dưới vang lên tiếng động cơ ô tô tắt máy, tiếp đó là tiếng cửa mở. Cô biết anh đã về. Không cần nhìn, cô vẫn có thể hình dung dáng người anh: áo sơ mi sẫm màu, cà vạt nới lỏng, bước chân trầm ổn, ánh mắt khó đoán. Tất cả đều lạnh, đều đẹp, đều khiến người ta lạc vào rồi muốn thoát ra.
Anh bước vào phòng khách, đặt áo vest lên ghế, tháo đồng hồ. Mưa rơi ngoài khung cửa kính, ánh sáng phản chiếu lên gương mặt anh, làm nổi bật từng đường nét cứng rắn.
Không khí giữa hai người lặng như mặt hồ không gió.
Cô đi xuống cầu thang, không nhanh, không chậm. Bóng dáng cô nhỏ, nhưng kiên định. Khi cô đi qua, anh ngẩng đầu lên. Ánh mắt họ chạm nhau trong vài giây ngắn ngủi. Cô cúi nhẹ đầu, rồi tiếp tục bước đi. Không có lời chào. Không có câu hỏi.
Anh nhìn theo, ánh mắt sâu và tĩnh. Một thoáng, như có gì đó vụt qua trong ánh nhìn ấy — có thể là tiếc, cũng có thể là sợ. Nhưng cô không thấy.
Anh mở miệng định nói, nhưng rồi lại thôi. Giọng nói tắc lại nơi cổ họng. Mọi lời, đến lúc này, đều trở nên vô nghĩa.
Cô đi ra ban công. Mưa vẫn chưa tạnh. Gió mang theo hơi ẩm lạnh, thổi tung vài sợi tóc dính trên má. Cô đưa tay gạt đi, cảm giác lạnh thấm vào da. Mùi đất ướt khiến cô nhớ đến thời thơ ấu — những ngày còn nhỏ, cô chạy trong mưa, cười vang, không sợ ướt, không sợ lạnh.
Giờ đây, mưa chỉ khiến cô thấy trống rỗng.
Bên trong, tiếng bước chân anh vang lên, chậm rãi tiến lại gần. Cô không quay lại, nhưng biết anh đang đứng sau lưng mình, chỉ cách một khoảng nhỏ.
Không ai lên tiếng. Chỉ có tiếng mưa xen giữa họ.
Cô khẽ khép mắt. Hơi thở anh chạm nhẹ lên vai, một khoảng cách vừa đủ khiến trái tim cô lạc nhịp. Anh vẫn vậy — im lặng, kiêu ngạo, đầy sức mạnh và kìm nén. Nhưng trong im lặng ấy, có điều gì đó thay đổi.
Anh không chạm vào cô như trước. Không kéo cô lại. Không áp sát.
Anh chỉ đứng đó.
Thời gian trôi qua chậm chạp. Khi cô mở mắt, anh đã quay đi.
Cô nhìn bóng anh, dáng cao lớn, từng bước dứt khoát, nhưng có một sự mỏi mệt ẩn sau dáng vẻ ấy. Cô biết anh đang đấu tranh với chính mình.
Ngày hôm sau, anh rời nhà từ sớm.
Bữa sáng vẫn được bày sẵn, cà phê vẫn nóng, nhưng người pha nó không còn hy vọng anh sẽ uống. Cô ăn chậm, từng miếng nhỏ, như thể đang kéo dài thời gian còn lại.
Buổi trưa, cô nhận được tin nhắn từ một số lạ. Chỉ có vài chữ:
“Hợp đồng sẽ kết thúc sớm hơn dự kiến. Chuẩn bị sẵn giấy tờ.”
Cô nhìn dòng chữ rất lâu, ánh mắt không dao động. Có lẽ đây chính là điều cô từng chờ. Sự tự do.
Nhưng không hiểu sao, khi đọc xong, cổ họng lại nghẹn lại.
Cô gập điện thoại, đứng dậy, thu dọn đồ. Hành lý không nhiều, chỉ vài bộ quần áo, vài quyển sách, và bản hợp đồng đã nhàu mép. Cô gấp nó cẩn thận, bỏ vào túi. Ngón tay khẽ vuốt qua chữ ký của anh — mạnh, dứt, lạnh.
Chiều xuống, ánh hoàng hôn len qua rèm cửa.
Căn phòng tràn ngập sắc vàng nhạt, ấm áp mà tàn tạ.
Cô ngồi trên giường, đôi tay đan vào nhau. Cảm giác chờ đợi vẫn còn đó, dù cô không còn muốn thừa nhận.
Khi anh trở về, trời đã chạng vạng.
Ánh đèn xe rọi qua ô cửa, ánh sáng nhòe trong mưa.
Anh bước vào, ánh mắt lướt qua căn phòng gọn gàng, rồi dừng lại ở chiếc vali đặt bên cửa.
Không cần hỏi, anh đã hiểu.
Cô định đi.
Không khí ngưng lại. Tiếng gió thổi qua khe cửa càng khiến khoảng lặng trở nên nặng nề. Anh đi đến, đứng cách cô vài bước. Không lời. Cô cũng không ngẩng lên.
Ánh nhìn anh như muốn xuyên qua cô, tìm kiếm một lý do, một lời giải thích, một dấu hiệu níu kéo. Nhưng cô không nói. Chỉ im lặng, bàn tay đặt nhẹ lên quai vali.
Cuối cùng, anh cất giọng, khàn khàn, nhỏ, như thể sợ rằng nếu nói to hơn, mọi thứ sẽ vỡ tan:
“Vì sao?”
Cô không trả lời ngay. Một lát sau, giọng cô vang lên, nhỏ và đều:
“Vì tôi mệt rồi.”
Anh đứng im. Trong đầu vang lên hàng trăm lời muốn nói — rằng cô không được phép rời đi, rằng hợp đồng chưa hết, rằng anh chưa cho phép. Nhưng rồi, tất cả vỡ vụn. Anh hiểu, chẳng có điều gì có thể giữ một người đã nguội lạnh.
Anh không nói gì nữa.
Cô đứng dậy, bước chậm qua anh. Khoảng cách hẹp, mùi hương của anh lẫn vào hơi thở cô, khiến tim cô khẽ run, nhưng cô không dừng lại.
Tay anh giơ lên, gần như sắp chạm vào cổ tay cô. Nhưng rồi, ngón tay anh khựng lại giữa không trung. Không chạm.
Anh thả tay xuống.
Cô mở cửa.
Cánh cửa mở ra, gió đêm ùa vào, mang theo hương mưa nhạt. Cô bước ra ngoài, không quay đầu.
Phía sau, tiếng anh gọi nhỏ, gần như tan trong không khí:
“Khuynh Dao…”
Cô dừng lại một nhịp, nhưng không đáp.
Một giọt nước rơi từ tóc xuống bàn tay cô — cô không biết đó là mưa hay nước mắt.
Cánh cửa khép lại.
Căn nhà trống.
Anh đứng im trong bóng tối, ánh đèn vàng rọi xuống một nửa gương mặt, nửa sáng, nửa tối. Trên bàn, ly rượu còn dang dở.
Anh nâng ly, uống cạn. Vị rượu đắng đến nghẹn.
Trong đầu anh là hình ảnh cô rời đi — bóng dáng nhỏ bé, mái tóc ướt, bước chân nhẹ, nhưng đủ để khiến cả căn biệt thự trở nên lạnh lẽo.
Anh ngồi xuống ghế, tay chống lên trán.
Lần đầu tiên trong suốt bao năm, anh không biết phải làm gì.
Anh có tất cả — tiền, quyền, danh vọng, nhưng mất đi thứ duy nhất khiến tim anh còn đập thật.
Ngoài kia, mưa vẫn rơi.
Thành phố sáng đèn, nhưng trong lòng anh tối đen.
Anh nhớ lại những ngày đầu, nhớ cái cách cô run khi đứng trước mặt anh, nhớ tiếng thở khẽ trong những đêm dài, nhớ ánh mắt lặng lẽ mỗi sáng cô ngồi bên cửa sổ. Tất cả như những mảnh vụn ký ức, rơi vỡ trong đầu. Anh chợt nhận ra, có những điều khi còn trong tay, anh chưa từng giữ, nhưng khi mất rồi, anh lại không thể tìm lại nữa.
Đêm đó, anh không ngủ.
Anh ngồi lặng đến khi trời sáng, ánh nắng yếu ớt chiếu qua rèm, hắt lên bàn tay nắm chặt. Trong ánh sáng đó, ly rượu vỡ làm đôi.
Máu thấm ra đầu ngón tay anh, đỏ sẫm, loang trên mặt bàn gỗ.
Anh không hề thấy đau.
Chỉ cảm thấy trống rỗng.
Ở một nơi khác, Khuynh Dao ngồi trên chuyến xe rời thành phố. Cảnh vật bên ngoài mờ dần qua cửa kính. Mưa vẫn rơi, những hạt nhỏ li ti bám lên kính xe. Cô tựa đầu vào ghế, mắt nhắm lại.
Không có nước mắt. Không có tiếng nấc.
Chỉ có sự mệt mỏi của người đã cạn kiệt cảm xúc.
Người ta rời đi không phải vì hết yêu, mà vì không còn đủ sức chịu đựng tình yêu ấy nữa.