tổng tài nguy hiểm và cô gái giả vờ trong sáng

Chương 8: Giữa Hai Thành Phố Không Còn Nhau


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thời gian trôi đi chậm rãi, như thể từng ngày đều được kéo dài bằng những khoảng lặng. Mưa đã dứt, trời trở lại trong vắt, nhưng trong lòng mỗi người, vẫn còn những cơn bão chưa tan.

Tháng đầu tiên sau khi rời khỏi Thẩm Thị, Lâm Khuynh Dao thuê một căn hộ nhỏ ở ngoại ô. Căn hộ chỉ rộng hơn ba mươi mét vuông, có cửa sổ nhìn ra một khu vườn trồng hoa oải hương. Mỗi sáng, ánh nắng chiếu vào, mùi hoa thơm thoang thoảng, đủ để khiến cô thấy dễ thở.

Mọi thứ ở đây đều nhỏ bé, nhưng là của riêng cô. Không còn hợp đồng, không còn điều khoản, không còn những ánh nhìn lạnh buốt như dao.

Cô học cách dậy sớm, tự pha cà phê, tự đi chợ, tự chọn hoa cắm vào bình thủy tinh. Cô mua những thứ lặt vặt chưa từng nghĩ đến khi còn sống trong căn biệt thự xa hoa kia — một chiếc chăn len màu kem, vài cuốn sách cũ, một tấm rèm mỏng. Tất cả đều giản dị, nhưng có hơi ấm.

Buổi tối, cô thường ngồi bên cửa sổ, bật đèn vàng, đọc vài trang sách. Không phải vì cô thích đọc, mà vì những con chữ giúp cô không nghĩ đến người đàn ông kia nữa. Nhưng dù cố gắng đến đâu, thỉnh thoảng, khi gió lùa qua rèm, cô vẫn tưởng như ngửi thấy mùi hương của anh — hương thuốc lá, gỗ, và rượu.

Cô gấp sách lại, khẽ cười. Cười chính mình, vì một thói quen đã in sâu đến mức không thể xóa.

Ở một nơi khác, giữa thành phố sầm uất, Thẩm Dực Khiêm vẫn ngồi trong văn phòng ở tầng cao nhất. Cửa sổ kính lớn mở ra khung cảnh toàn thành phố. Mọi thứ vẫn như trước, ngoại trừ chính anh.

Trên bàn, những hợp đồng mới chồng chất, thư ký liên tục xin chỉ đạo, các cuộc họp nối tiếp không dừng. Anh vẫn làm việc, vẫn lạnh lùng, vẫn là tổng tài Thẩm Dực Khiêm khiến ai cũng sợ. Nhưng đôi khi, giữa cuộc họp, anh bỗng ngẩng đầu, nhìn ra ngoài. Trong ánh nhìn ấy, có một khoảng trống kỳ lạ — thứ mà không ai hiểu được.

Đã hơn một tháng, anh không gặp cô. Không một tin nhắn, không một cuộc gọi, không một dấu vết nào còn sót lại. Ngay cả những món đồ cô từng chạm qua, anh cũng đã cho người dọn đi, nhưng mùi hương thì vẫn ở đó, len lỏi giữa từng góc tường, từng lớp không khí.

Đêm đến, khi mọi người đã rời đi, anh thường ở lại một mình. Bật đèn nhỏ, mở rượu, nhìn xuống thành phố. Ánh sáng hắt lên, phản chiếu hình ảnh cô trong trí nhớ — ánh mắt dịu dàng, giọng nói nhỏ, cái cách cô im lặng khi bị tổn thương.

Mỗi lần nghĩ đến, ngực anh lại thắt lại như có ai bóp nghẹt.

Anh đã từng nghĩ mình mạnh mẽ đến mức không cần ai. Nhưng giờ đây, chỉ một khoảng trống nhỏ của cô thôi, cũng khiến thế giới anh nghiêng đi.

Một buổi sáng, anh nhận được phong bì từ nước ngoài. Đó là bản báo cáo về dự án chi nhánh Paris — dự án mà anh từng để An Uyển phụ trách. Tên cô ta xuất hiện trên giấy, cùng một loạt số liệu hoàn hảo, nhưng khi anh đọc đến trang cuối, bỗng thấy lạ. Có một đoạn chú thích nhỏ bằng bút tay:

“Mỗi người đều có điều không thể thay thế. Nhưng anh không bao giờ nhận ra điều đó đúng lúc.”

Chữ viết mềm mại, quen thuộc. Anh nhìn thật lâu, rồi siết chặt tờ giấy đến nhăn lại. Anh biết, đó không phải chữ của An Uyển. Là chữ của cô — Khuynh Dao. Không biết bằng cách nào, bản giấy tờ kia lại có dòng chữ ấy. Có thể cô đã gửi, hoặc có thể ai đó cố tình. Nhưng điều quan trọng hơn cả, là anh nhận ra một sự thật — anh đã để mất thứ mà tiền không thể mua lại.

Chiều hôm đó, anh lái xe đi. Không theo kế hoạch, không thông báo. Xe rời khỏi trung tâm, chạy về hướng ngoại ô. Trời sắp mưa, gió nổi lên, kéo theo mùi đất và hơi nước. Anh không biết mình đang đi đâu, chỉ biết cần rời khỏi tòa nhà ấy, rời khỏi những ký ức đang siết lấy anh.

Cùng lúc đó, ở căn hộ nhỏ, Khuynh Dao đang vẽ. Cô bắt đầu công việc tự do, nhận thiết kế cho vài thương hiệu nhỏ. Từng đường vẽ chậm rãi, tinh tế, hòa với tiếng nhạc nhẹ. Cuộc sống này bình thường, nhưng yên ổn.

Thỉnh thoảng, cô nhớ lại những ngày xưa — không phải để tự hành hạ mình, mà để hiểu rằng mình đã đi qua được. Cô không còn oán giận anh nữa. Mọi thứ bây giờ chỉ như một giấc mơ dài, mà khi tỉnh dậy, người ta chẳng thể ghét nổi ai.

Khi mưa bắt đầu rơi, cô khép sổ phác thảo lại, nhìn ra ngoài. Mưa không lớn, nhưng dai dẳng. Trong làn mưa, cô thấy phản chiếu một hình bóng — cao, mảnh, quen thuộc.

Cô giật mình, đứng dậy, bước đến gần cửa sổ. Người đàn ông ấy đang đứng dưới cơn mưa, tay không ô, áo sơ mi ướt dính vào người, ánh mắt ngước lên tầng cao nơi cô đứng. Khoảnh khắc ấy, tim cô ngừng đập một nhịp.

Thẩm Dực Khiêm.

Cô không biết anh tìm đến bằng cách nào, cũng không biết vì sao. Mọi cảm xúc trộn lẫn — sợ hãi, ngỡ ngàng, và một chút run rẩy. Cô lùi lại, tay đặt lên ngực.

Ngoài kia, anh vẫn đứng yên, ánh nhìn kiên định, không né tránh. Mưa thấm qua vai anh, rơi thành dòng. Không có chiếc xe sang nào đỗ gần đó, không có cận vệ, không có dáng vẻ của một tổng tài quyền lực. Chỉ có một người đàn ông — ướt, mệt, và cô độc.

Cô muốn quay đi, nhưng chân không nghe lời. Cô đứng yên, nhìn anh thật lâu. Trong đầu, từng ký ức cũ lướt qua: đêm đầu tiên, ánh mắt anh khi ký hợp đồng, cái ôm, nụ hôn, những lời lạnh lẽo. Cô từng nghĩ mình đã quên, nhưng hóa ra, chỉ là cô đang trốn.

Anh vẫn đứng đó, không nói gì. Không gõ cửa, không gọi tên. Chỉ nhìn lên, im lặng như thể sợ phá vỡ điều gì mong manh.

Cô khẽ thở ra, rồi kéo rèm lại.

Ánh sáng mờ biến mất, căn phòng chìm trong bóng tối.

Anh vẫn không rời đi. Mưa càng nặng hạt. Áo anh ướt sũng, tóc bết lại, nhưng ánh mắt vẫn dõi lên tầng cao. Cảm giác trống rỗng ngày cô rời đi lại ùa về, lần này kèm theo sự bất lực thật sự.

Anh có thể điều khiển cả một tập đoàn, nhưng không thể điều khiển một trái tim.

Khi mưa ngừng, đêm đã xuống. Anh quay về xe, ngồi lặng. Bàn tay anh nắm chặt vô lăng, các đốt ngón tay trắng bệch. Anh không nhớ mình đã ngồi bao lâu, chỉ biết rằng khi nhìn lên, đèn căn hộ đã tắt. Cô không muốn gặp anh.

Và lần đầu tiên, anh hiểu thế nào là bị từ chối không bằng lời.

Sáng hôm sau, Khuynh Dao thức dậy muộn. Bên ngoài, bầu trời trong xanh, nắng dịu, không còn dấu mưa. Cô mở rèm, nhìn xuống. Vỉa hè ướt nước, nhưng sạch, không còn ai.

Chỉ có một chiếc hộp nhỏ đặt trên bậc thềm.

Cô xuống nhặt lên. Hộp giấy, đơn giản, không ghi tên người gửi. Bên trong là một cuốn sổ bìa da và một tờ giấy gấp. Cô mở ra. Nét chữ của anh.

“Anh không đến để xin em quay lại.

Chỉ muốn nói rằng, anh đã hiểu cảm giác em từng chịu.

Nếu có ngày em tha thứ, đừng làm vì anh.

Hãy làm vì chính em.”

Không có chữ ký, không có địa chỉ, không có lời hẹn.

Cô gấp tờ giấy lại, mắt nhòe đi. Không khóc, chỉ nhòe.

Bàn tay run nhẹ, nhưng trái tim thì lặng.

Cô nhìn ra xa, mùi oải hương từ vườn nhỏ lại lan vào. Một làn gió nhẹ thổi qua, xua đi mùi ẩm của mưa, mang theo thứ gì đó trong trẻo. Cô ngồi xuống ghế, mở cuốn sổ ra. Trang đầu trắng tinh.

Cô lấy bút, viết dòng đầu tiên:

“Tôi từng là người thuộc về anh, nhưng giờ, tôi muốn thuộc về chính mình.”

Cô mỉm cười — một nụ cười nhỏ, nhẹ, nhưng thật.

Ngoài kia, nắng dần lên cao, rọi sáng khung cửa.

Ở phía bên kia thành phố, trong văn phòng, Thẩm Dực Khiêm nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng chiếu lên gương mặt anh, khiến đôi mắt trầm sâu hơn. Trên bàn, chiếc điện thoại rung, là thông báo về một buổi họp. Anh khẽ cười.

Trong nụ cười ấy, có đau, có tiếc, nhưng cũng có một thứ khác — bình thản.

Anh hiểu, có lẽ điều duy nhất anh có thể làm bây giờ, là đợi. Không phải đợi cô quay lại, mà là đợi chính anh học cách yêu một người mà không làm họ tổn thương.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×