tổng tài nhà đối diện

Chương 11: Người quen cũ xuất hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, mưa đã tạnh. Ánh nắng mỏng rọi xuống những tán cây còn đọng nước, phản chiếu như vô số hạt pha lê. Lâm Nhi bước xuống xe bus, tay vẫn cầm ly cà phê sữa nhưng… đã cẩn thận thêm nắp. Bài học “tai nạn định mệnh” không thể lặp lại lần nữa.

Cô vừa bước vào công ty, cả văn phòng đã rộn ràng:

“Có người lạ ở sảnh!”

“Hình như… là người quen của tổng giám đốc!”

Câu nói đó khiến tim cô khựng lại nửa nhịp.

Người quen? Trong đầu cô chỉ kịp lóe lên một cái tên duy nhất: Minh Thư.

Thang máy mở. Một người phụ nữ mặc váy trắng tinh, dáng mảnh, gót giày khẽ gõ lên sàn đá. Mỗi bước đi, ánh đèn phản chiếu lên mái tóc đen mượt của cô ta như phủ một lớp sương. Nụ cười thanh nhã, tự tin – kiểu cười của người đã quen với ống kính, quen với việc khiến người khác chú ý.

“Xin chào, tôi là Minh Thư, đến gặp anh Phong Duy.”

Giọng cô ta mềm, nhưng ẩn một thứ gì đó… sắc.

Cả văn phòng chợt im, như thể không khí đông lại.

Lâm Nhi đứng bên bàn lễ tân, vô thức siết chặt cốc cà phê.

“Dạ, anh ấy đang họp. Chị có thể chờ ở phòng tiếp khách…” – lễ tân nói, giọng hơi run.

“Không sao.” – Minh Thư khẽ cười – “Tôi quen chờ anh ấy rồi.”

Câu nói buông nhẹ, nhưng như một viên đá ném xuống mặt hồ. Mọi ánh mắt đổ về phía Lâm Nhi – người duy nhất trong công ty từng “được” xuất hiện cùng tổng giám đốc trên truyền thông.

Phòng họp tầng 20.

Phong Duy vừa kết thúc báo cáo khi điện thoại rung – tin nhắn của lễ tân:

“Minh Thư đang chờ ở sảnh, thưa anh.”

Anh khẽ khựng một nhịp. Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: ba nhịp quen thuộc.

“Cuộc họp tạm dừng. Tiếp tục 15 phút nữa.”

Anh bước ra khỏi phòng, áo sơ mi vẫn gọn gàng nhưng mắt đã lạnh lại.

Thang máy trượt xuống. Khi cửa mở, Minh Thư đứng đó, mỉm cười như chưa từng có chuyện gì.

“Anh vẫn lạnh nhạt như xưa.” – cô ta nói. – “Không định chào tôi sao?”

“Chào.” – Anh đáp, giọng dứt khoát, không một cảm xúc thừa. – “Có việc gì?”

“Công việc thôi.” – Cô ta cười nhạt. – “Tôi đến trao đổi về chiến dịch quảng bá. Anh vẫn giữ liên hệ với nhóm PR của tôi mà.”

Anh liếc nhìn cô, ánh mắt không giấu sự đề phòng. “Vậy cô nên làm việc qua bộ phận truyền thông, không cần gặp tôi.”

“Nhưng chuyện liên quan đến… người mới của anh.”

Không khí ngưng lại. Một vài nhân viên gần đó giả vờ cúi đầu, nhưng tai ai cũng căng ra.

“Cô đang nói chuyện gì?” – giọng anh trầm hẳn xuống.

“Báo chí đồn nhiều lắm. Tôi sợ anh bị hiểu lầm thôi.” – Cô ta nhún vai, đôi môi cong nhẹ – “Và anh biết đấy, đôi khi chỉ cần một tấm ảnh sai góc là đủ khiến người ta… bị tổn thương.”

Lâm Nhi bước ra từ hành lang đúng lúc đó, trên tay là tập hồ sơ. Cô thoáng sững lại khi thấy hai người đối diện nhau – ánh mắt Minh Thư hướng thẳng vào cô, pha chút thích thú.

“Ồ, đây hẳn là cô trợ lý nổi tiếng rồi.” – Minh Thư mỉm cười, giọng nhẹ nhưng như có gai. – “Tôi nghe nói cô rất giỏi… làm tổng giám đốc mỉm cười.”

Lâm Nhi hít một hơi thật sâu. “Chào chị. Tôi chỉ làm đúng công việc của mình thôi.”

“Công việc?” – Minh Thư nghiêng đầu, nụ cười vẫn nguyên. – “Ừ, công việc cũng cần cảm xúc mà, đúng không anh Duy?”

“Đủ rồi, Minh Thư.” – Anh nói, ánh mắt lạnh đi. – “Nếu cô đến vì hợp tác, tôi sẽ giao cho bộ phận khác. Còn nếu đến vì tò mò, thì cô có thể về.”

Giọng anh không lớn, nhưng cả sảnh lặng im. Minh Thư nhìn anh, cười khẽ, rồi quay gót.

Trước khi đi, cô ta nghiêng người thì thầm sát tai anh:

“Anh thay đổi rồi. Nhưng có những thứ… không dễ quên như anh nghĩ đâu.”

Tiếng giày cao gót xa dần.

Không ai dám nói.

Khi cô ta đi khuất, Lâm Nhi vẫn đứng yên, không nhìn anh. Một nửa vì sợ ánh mắt của anh, nửa vì không biết nên nói gì.

Cuối cùng, cô chỉ cất giọng nhỏ:

“Anh… có ổn không?”

“Không sao.” – Anh đáp, tay đút túi – “Cô ấy là quá khứ.”

“Nhưng quá khứ vừa tự bước vào hiện tại.” – Cô khẽ cười, giọng lạc đi một chút.

Anh im, không phản bác. Ánh sáng mờ trên trần hắt xuống, khiến khuôn mặt anh thoáng mệt.

“Cô không cần để ý.” – Anh nói sau cùng. – “Cô ấy sẽ tự rời đi.”

Cô nhìn anh. “Nhưng người như chị ta… không bao giờ đến mà không có mục đích.”

“Đúng.” – Anh gật. – “Và chúng ta sẽ biết sớm thôi.”

Buổi chiều, tin nhắn từ phòng truyền thông gửi đến:

“Báo ‘Ngôi Sao Thành Phố’ đăng teaser bài phỏng vấn độc quyền Minh Thư. Nội dung: ‘Tôi không tiếc khi yêu người như anh ấy.’”

Cô nhìn dòng chữ, cảm giác như một viên đá lạnh rơi xuống dạ dày. Dưới bài viết, hàng trăm bình luận suy đoán:

“Tổng giám đốc D&T đó à?”

“Còn cô trợ lý mới kia là ai?”

“Phim hay rồi đây!”

Phong Duy xem qua, ánh mắt trầm xuống. Anh xoay ghế nhìn ra cửa sổ. “Cô ta muốn ép phản ứng.”

“Chúng ta… phản ứng không?” – Lâm Nhi hỏi.

“Không.” – Anh nói dứt khoát. – “Càng nói, càng giúp cô ta nổi. Cứ để yên.”

“Nhưng báo chí sẽ lôi em vào.”

Anh quay lại, ánh nhìn dịu đi. “Tôi biết. Vì vậy…” – Anh dừng lại, như chọn từ. – “Tối nay, chúng ta sẽ làm việc với truyền thông – công khai dự án quỹ sách giai đoạn hai. Đưa cả hình cô vào bản chính thức. Tốt nhất là công khai trước khi họ công khai tin đồn.”

Cô gật. “Đánh phủ đầu.”

“Không phải đánh.” – Anh đáp. – “Chỉ là… đi trước một bước.”

Tối hôm đó, bài đăng chính thức từ công ty xuất hiện trên mọi nền tảng:

“Tổng giám đốc Phong Duy và trợ lý Lâm Nhi đồng hành cùng chương trình Quỹ Sách cho Em – Giai đoạn 2.”

Ảnh chụp đơn giản: cả hai đang đứng giữa thư viện nhỏ, cô cầm cuốn truyện, anh nhìn một đứa bé đang cười. Không bàn tay chạm, không ánh mắt thân mật – chỉ một khoảnh khắc yên bình.

Bình luận dưới bài:

“Đẹp đôi thật sự.”

“Nhìn tự nhiên, không giống PR.”

“Nếu đây là tin đồn, thì mong đồn mãi!”

Lâm Nhi nhìn bài đăng, vừa thở phào vừa lo lắng. “Anh chắc… muốn xuất hiện cùng em lần nữa à? Báo sẽ thổi lên mất.”

“Để họ thổi.” – Anh nhấp cà phê, giọng nhẹ – “Ít nhất, lần này tôi chọn đúng người để cùng đứng cạnh.”

Cô ngẩng lên. Ánh nhìn của anh không còn lạnh – mà sâu, lặng, như biển đêm không gợn sóng.

Một lát sau, anh nói khẽ: “Ngày mai, có thể Minh Thư sẽ quay lại. Cô ấy chưa dừng đâu.”

“Vậy mai em có cần mang áo mưa không?” – cô hỏi, nửa đùa nửa thật.

Anh khẽ cười. “Mang. Biết đâu trời lại mưa – hoặc ai đó cần người che.”

Đêm xuống.

Lâm Nhi ngồi bên cửa sổ, nhìn qua căn hộ 3201 vẫn sáng đèn. Cô mở ngăn kéo, lấy ra tờ hợp đồng “giả yêu” – giờ đã thêm vài dòng chữ tay. Ở góc cuối, cô viết thêm:

“Điều khoản bổ sung: Khi quá khứ quay lại, hiện tại không được bỏ chạy.”

Cô mím môi, rồi khẽ ký tên.

Bên kia tường, Phong Duy cũng đang viết gì đó lên một tờ giấy – không phải hợp đồng, mà là lời nhắc cho bản thân:

“Không để cô ấy chịu một mình.”

Anh gấp lại, đặt vào quyển sổ. Ngoài cửa kính, thành phố rực sáng như bản nhạc. Một chương mới vừa bắt đầu, khi quá khứ gõ cửa và hiện tại quyết định… mở ra hay giữ lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×