tổng tài nhà đối diện

Chương 13: Đà Lạt không có tín hiệu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau “cơn bão truyền thông”, công ty dần trở lại quỹ đạo. Báo chí im lặng, khán giả chuyển sang chủ đề mới. Những bài viết về “cặp đôi quỹ sách” vẫn còn đó, nhưng không còn là tiêu điểm.

Lâm Nhi ngỡ mình sẽ được thở, thì chị Đào đột ngột chạy đến, cầm theo một xấp tài liệu.

“Chuẩn bị đi công tác, em gái. Dự án mở rộng thư viện vùng cao – Đà Lạt.”

“Em?” – cô ngẩn ra. – “Em chỉ là trợ lý, sao lại–”

“Vì sếp em đi. Và sếp em chỉ tin mỗi em sắp lịch đúng.”

Giọng chị Đào đầy ẩn ý. Lâm Nhi đỏ mặt, gật nhẹ: “Vâng… em hiểu rồi.”

1. Chuyến đi bất ngờ

Sáng sớm hôm khởi hành, sương Đà Lạt dày đặc đến mức cô phải bám tay vịn cầu thang máy. Phong Duy đã có mặt từ sớm, áo sơ mi gọn gàng, chiếc áo khoác dài màu xám tro khiến anh trông khác hẳn giữa cái nền trắng của sương.

“Trễ hai phút,” – anh nói, mắt lướt qua đồng hồ, rồi đưa cô cốc sữa nóng. – “Lần này không cà phê.”

Cô mỉm cười, đỡ cốc. “Anh định quản luôn cả nhiệt độ đồ uống của em sao?”

“Có vẻ cần thiết.” – Anh đáp ngắn gọn.

Xe khởi hành. Con đường đèo quanh co, hai bên thông rì rào trong sương mù. Cô dựa đầu vào ghế, nhìn cảnh vật nhòe đi, khẽ hỏi:

“Anh có mệt không? Lịch trình dày đặc lắm.”

“Không mệt.” – Anh nhìn thẳng ra phía trước. – “Công việc khiến tôi… yên tâm. Còn im lặng thì khiến tôi mệt.”

“Im lặng?”

“Như những ngày không có cô trong văn phòng.”

Câu nói khiến cô khựng lại, tim đập lệch nhịp. Cô nghiêng đầu ra cửa sổ, tránh ánh nhìn ấy. “Anh đúng là biết cách khiến người khác… không biết phải trả lời sao.”

“Vậy cứ im.” – Anh nhún vai. – “Đà Lạt đủ yên để người ta không cần nói.”

2. Thành phố không tín hiệu

Chiều xuống, họ đến nơi. Khách sạn nằm giữa rừng thông, nhìn ra một thung lũng nhỏ. Trên ban công, sương phủ trắng xóa, che mờ cả mặt hồ.

Lâm Nhi mở điện thoại – không một vạch sóng.

“Không có tín hiệu.” – cô bật cười – “Đà Lạt thật sự biết cách buộc người ta tạm quên thế giới.”

“Không tín hiệu… lại tốt.” – Anh đáp, đang kiểm tra tài liệu. – “Ít nhất sẽ không có bài báo mới.”

Cô nhìn anh, ánh mắt hơi buồn: “Anh vẫn sợ truyền thông à?”

“Không sợ.” – Anh dừng lại, rồi nói chậm rãi – “Chỉ sợ họ làm tổn thương người vô tội.”

Câu nói ấy rơi nhẹ nhưng khiến tim cô rung lên.

Cô khẽ cười: “Vậy… hôm nay, nếu chỉ có rừng thông, anh có thể để ‘người vô tội’ đó nghỉ làm không?”

Anh ngẩng lên, khóe môi khẽ nhếch. “Tùy. Nếu người đó hứa không đổ cà phê lần nữa.”

“Anh vẫn chưa tha lỗi chuyện đó à?”

“Chưa.” – Anh chống tay lên thành ghế, nghiêng người lại gần – “Nhưng tôi đang cân nhắc giảm án.”

Khoảng cách giữa hai người đột nhiên ngắn lại đến mức cô cảm nhận rõ hơi thở của anh hòa vào không khí lạnh. Cô nuốt khan, vội quay đi. “Anh… nên đi kiểm tra phòng họp. Mai còn gặp bên tổ chức từ thiện.”

“Cô luôn có cách né khéo.” – Anh bật cười, đứng dậy. – “Tôi đi kiểm tra, cô nghỉ đi. Tối ăn cùng đoàn.”

“Vâng, thưa tổng giám đốc.” – Cô nhún vai, cố tỏ ra bình thường. Nhưng khi anh đi khuất, cô tựa người vào cửa, tim vẫn đập không đúng nhịp.

3. Mưa bất chợt

Buổi tối, cả đoàn cùng ăn trong phòng lớn của khách sạn. Không khí ấm, tiếng cười nói xen lẫn tiếng chén dĩa.

Sau bữa ăn, trời bất ngờ đổ mưa. Không phải mưa rào, mà là kiểu mưa Đà Lạt – lặng lẽ, dai dẳng.

Lâm Nhi đứng ở hiên, tay cầm ly trà nóng. Mưa rơi xuống bậc đá, sương mù giăng ngang.

Phong Duy bước đến, tay cắm túi áo, ánh mắt trầm hơn mọi khi. “Không vào trong sao?”

“Em muốn ngắm mưa.” – Cô khẽ nói – “Mưa ở đây… khác lắm. Không ồn, không lạnh, chỉ như đang kể chuyện.”

“Cô hay nói những câu khiến người ta khó đáp.”

“Thì đừng đáp.” – Cô mỉm cười – “Nghe là đủ rồi.”

Một lát im lặng trôi qua. Tiếng mưa và tiếng gió như hòa vào nhau. Anh nhìn cô nghiêng mặt giữa màn sương, ánh sáng mờ chiếu lên mái tóc cô, làm lộ đường viền gò má mềm.

“Nhi.”

“Dạ?”

“Cảm ơn.”

“Vì…?”

“Vì không bỏ đi khi mọi chuyện rối nhất.”

Cô cười nhẹ: “Nếu em bỏ đi, anh biết ai dán băng rêu cho rèm cửa?”

Anh khẽ bật cười, rồi nhìn ra xa: “Nếu có ai đó nói tôi đang thay đổi, thì đúng. Nhưng không phải vì họ nghĩ, mà vì cô.”

Cô im lặng. Trái tim như bị kéo căng bởi một sợi dây mảnh, chỉ cần thêm một lời nữa là có thể đứt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×