tổng tài nhà đối diện

Chương 2: Ba tháng nợ định mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bảy giờ sáng.

Tiếng chuông báo thức réo vang khắp căn phòng nhỏ, và sau năm phút, nó kết thúc bằng một cú đập dứt khoát từ tay của… người sắp trễ làm lần thứ ba trong tuần.

Lâm Nhi bật dậy, mái tóc rối như tổ quạ, mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ: 7 giờ 15.

“Chết tôi rồi!”

Cô lao ra khỏi giường, đánh răng, chải đầu, vừa nhét bánh mì vào miệng vừa cố kéo khóa váy. Đến khi xỏ giày, cô chợt nhớ: hôm nay là ngày đầu tiên chính thức làm trợ lý riêng cho tổng giám đốc Phong Duy.

Một cơn ác mộng khác sắp bắt đầu.

Vừa đặt chân đến công ty, cô thấy dãy bàn lễ tân đang xôn xao.

“Nghe nói trợ lý mới của tổng giám đốc là cô Lâm Nhi đấy.”

“Là cô vụng về lần trước làm đổ cà phê hả?”

“Ừ, đúng cô đó. Hình như ngài Phong có hứng thú đặc biệt thì phải…”

Cô vừa nghe vừa đỏ mặt, cúi đầu đi nhanh như chạy.

Vừa đến phòng tổng giám đốc, cô chưa kịp gõ cửa thì giọng anh đã vang lên từ bên trong:

“Vào đi.”

Cửa mở, anh đang ngồi trước bàn làm việc, tay cầm cốc cà phê, ánh mắt lướt qua đồng hồ rồi nhìn cô.

“Trễ ba phút.”

“Dạ… tôi xin lỗi, tôi—”

“Không cần giải thích. Tôi không có thói quen nghe lý do.”

Cô mím môi, cúi đầu, tự dặn lòng: “Bình tĩnh, Lâm Nhi, bình tĩnh. Hôm nay không được cãi.”

Anh đưa cho cô một tập hồ sơ dày. “Đây là lịch họp và công việc trong ba tháng tới. Cô sắp xếp lại, cập nhật vào hệ thống, rồi gửi cho tôi bản mềm trước 10 giờ.”

“Dạ.”

“À.” – anh dừng lại, giọng nhẹ như gió nhưng lạnh như dao. – “Đừng làm đổ cà phê lên bàn phím tôi lần nữa.”

Cô sặc. “Tôi… vâng.”

Mười phút sau, trong phòng họp tầng 12.

Cô đứng sau lưng anh, tay cầm laptop, vừa ghi chép vừa run. Cuộc họp toàn các trưởng bộ phận, không khí căng như dây đàn.

Phong Duy nói ít, nhưng mỗi câu đều khiến người ta toát mồ hôi:

“Chi phí vượt dự toán 8%. Tại sao?”

“Báo cáo tuần trước đâu?”

“Không cần giải thích, tôi muốn kết quả.”

Cô lén nhìn anh: ánh mắt sắc lạnh, giọng trầm đều, dáng ngồi thẳng lưng – đúng kiểu tổng tài trong tiểu thuyết. Nhưng khác với những gì cô tưởng, anh không hề quát tháo. Mỗi lời anh nói đều có lý, chỉ là quá thẳng thắn.

Khi cuộc họp kết thúc, mọi người thở phào, lần lượt rời đi. Anh vẫn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào màn hình.

“Cô thấy thế nào?” – anh hỏi bất ngờ.

“Dạ… về cuộc họp ạ?”

“Ừ.”

“Ờm… em… à tôi thấy… họ hơi sợ anh.”

“Thế cô?”

“Tôi… cũng sợ.” – cô nói thật.

Khóe môi anh khẽ cong lên, rất nhẹ, như một nụ cười thoáng qua. “Tốt. Biết sợ là biết giữ miệng.”

Cô bĩu môi, thầm rủa: “Đúng là tổng tài độc miệng.”

Buổi trưa, cô mang hộp cơm đến văn phòng anh.

“Cái gì đây?”

“Cơm trưa ạ. Tôi nấu.”

Anh liếc hộp cơm rồi liếc cô. “Tôi không ăn đồ nấu bằng tay người hậu đậu.”

“Anh… không biết đâu, tôi nấu ngon thật đó!”

“Không cần chứng minh.”

“Thế anh định nhịn đói à?”

“Có người mang bữa riêng lên.”

Ngay lúc đó, cửa phòng mở, cô thư ký xinh đẹp bước vào, trên tay là túi thức ăn của nhà hàng 5 sao. Cô cúi chào:

“Bữa trưa của ngài đây, tổng giám đốc.”

Lâm Nhi nhìn túi đồ sang trọng, cúi đầu lẩm bẩm: “Ờ, đồ nhà hàng, còn tôi chỉ có trứng chiên và cá khô thôi mà…”

Cô vừa quay ra thì nghe giọng anh cất lên:

“Cô ăn chưa?”

“Hả? À, tôi ăn rồi.”

“Vậy thì ăn nốt phần của tôi đi. Tôi đổi ý, không đói.”

Cô ngơ ngác nhìn túi đồ ăn đắt tiền trên bàn. “Thật không ạ?”

Anh gật nhẹ, lại cúi xuống ký hồ sơ.

Cô ngồi xuống, mở túi ra, mùi thơm ngào ngạt xộc lên. Gà sốt tiêu đen, salad, nước ép cam… Cô cười tít mắt, gắp một miếng, vừa ăn vừa liếc anh:

“Anh không ăn thật à? Ngon lắm đấy.”

Anh không đáp. Nhưng cô không thấy được, nơi khóe môi anh, một đường cong khẽ nhếch lên – không rõ là cười hay thở dài.

Buổi chiều, cô mang hồ sơ đến phòng kế toán. Lúc quay về, nghe loáng thoáng mấy đồng nghiệp nói chuyện.

“Cô trợ lý mới kia chắc có bùa mê gì ghê lắm.”

“Ngài Phong chưa từng cho ai vào phòng riêng buổi trưa.”

“Cũng đúng thôi, xinh xắn kiểu đó, đàn ông nào chẳng mềm lòng.”

Cô đứng sau cánh cửa, nghe hết mà chỉ biết cười khổ. “Mềm lòng cái gì chứ, anh ta còn lạnh hơn tủ đông.”

6 giờ chiều. Cả công ty về gần hết, chỉ còn vài ánh đèn sáng lẻ loi. Lâm Nhi vẫn ngồi trong phòng tổng giám đốc, gõ máy tính. Phong Duy đang gọi điện, giọng trầm và dứt khoát:

“Không, hủy buổi họp tối nay. Tôi bận.”

Cúp máy, anh ngẩng lên, thấy cô vẫn cặm cụi.

“Cô chưa về à?”

“Tôi phải cập nhật lịch họp ngày mai. Anh bảo xong trước tối.”

“Không cần. Để mai.”

“Nhưng…”

“Tôi nói là mai.” – anh đứng dậy, cầm áo khoác. – “Đi thôi.”

“Đi đâu ạ?”

“Đưa cô về.”

Cô lắp bắp: “Không cần đâu, tôi bắt xe buýt—”

“Cô nghĩ mình đang trả nợ cái áo, đúng không?”

Cô ngớ ra, không hiểu anh nói gì.

Anh quay đầu lại, ánh mắt dịu hơn mọi khi:

“Ba tháng này, coi như cô đang trả nợ định mệnh.”

Trên xe, cô nhìn ra cửa sổ. Trời tối dần, những ánh đèn vàng rải trên con phố quen. Anh lái xe im lặng, chỉ có tiếng nhạc jazz khe khẽ.

“Anh… không thấy mệt sao?” – cô hỏi khẽ.

“Mệt chứ. Nhưng tôi quen rồi.”

“Vậy anh có bao giờ nghỉ ngơi không?”

“Không có thời gian.”

Cô nhìn anh, lần đầu thấy trong giọng anh có chút gì đó – cô đơn.

“Anh biết không, người ta nói tổng tài thì phải lạnh lùng, mạnh mẽ, nhưng tôi nghĩ… anh chỉ đang giấu sự mệt mỏi thôi.”

Anh liếc cô. “Cô thích phân tích người khác à?”

“Không. Chỉ là tôi thấy thương.”

Không khí trong xe bỗng chậm lại. Anh im lặng thật lâu, rồi khẽ nói:

“Lần đầu tiên có người nói thương tôi.”

Cô cười, nửa đùa nửa thật:

“Vậy chắc tôi là người can đảm nhất rồi.”

“Không. Là người ngốc nhất.” – anh đáp, nhưng giọng nhẹ hơn mọi khi.

Khi xe dừng trước nhà, cô cúi đầu cảm ơn.

“Ngày mai, 7 giờ đúng, có cuộc họp ban điều hành. Đừng trễ.”

“Vâng, tôi sẽ dậy sớm.”

“Không phải ‘sẽ’. Là ‘phải’.”

Cô mím môi, gật đầu. “Rõ, tổng tài.”

Anh nhìn cô, ánh mắt thoáng mềm lại. “Và… đừng uống cà phê trên đường nữa.”

“Ơ? Sao anh biết?”

“Cô không giấu được mùi cà phê đâu, Lâm Nhi.”

Cô bật cười, bước xuống xe, lòng bất giác nhẹ hơn.

Khi xe anh rời đi, gió đêm khẽ lùa qua tóc, cô nhìn theo chiếc đèn hậu đỏ xa dần, và bỗng thấy lòng ấm đến lạ.

Có lẽ, giữa những câu nói lạnh như băng kia, vẫn có chút gì đó rất… con người.

Cô không biết rằng, trong căn hộ sang trọng phía đối diện, người đàn ông vừa dừng xe, nhìn qua cửa sổ, khẽ thở dài.

Ba tháng.

Anh không rõ mình đang trừng phạt cô, hay đang thử thách chính trái tim mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×