Sáng thứ Hai, đúng 6 giờ 55 phút, thang máy dừng ở tầng 32. Cửa mở ra, Lâm Nhi ôm một thùng carton to tổ bố, tay kia kéo vali, mái tóc buộc vội bằng sợi dây thun hồng. Bảng tên “RESIDENCE – TÒA OMEGA” treo lấp lánh ở sảnh, sáng choang như cố tình nhắc cô rằng mình vừa bước vào thế giới nơi mọi viên gạch cũng đắt bằng cả tháng lương.
“Cô Lâm Nhi?” – lễ tân trực tầng mỉm cười lễ độ. – “Hôm nay làm thủ tục nhận căn hộ 3202, phải không ạ? Đây là chìa khóa, thẻ thang máy và tài liệu nội quy.”
“Dạ… vâng.” Cô đón lấy túi hồ sơ, cảm giác bàn tay mình bỗng… run nhẹ.
Tối qua, sau khi đưa cô về, Phong Duy nhắn một câu cụt lủn: “Mai dọn qua căn hộ 3202. Sáng họp 7 giờ.” Hết. Không giải thích vì sao, không hỏi cô có đồng ý hay không. Một câu khẳng định khô như sa mạc.
“Ở chung với tổng tài á?” – cô hét khẽ với chính mình khi đọc tin. Nhưng đọc đi đọc lại mới phát hiện thêm ba chữ: “nhà đối diện”. Căn 3202 đối diện căn 3201. Tức là… đối diện cửa.
Cô chống cằm thở dài: thôi thì cũng tốt. Ở ngay tầng của anh, không sợ trễ. Vả lại, căn hộ công ty sắp xếp, tiền thuê chắc không trừ vào lương… chắc vậy.
Cánh cửa 3202 mở ra. Một căn hộ ấm áp, tường be, sàn gỗ, cửa sổ kính lớn nhìn xuống công viên. Tất cả đều mới tinh, đơn giản mà tinh tươm. Bàn ăn bốn ghế, bếp chữ L, phòng ngủ có ga giường trắng thơm mùi nắng. Cô nhìn quanh, bỗng lòng mềm đi. “Đẹp quá…”
Cô đặt thùng xuống, bắt đầu dọn. Vài bộ quần áo, sách, một chậu xương rồng tên “Gai”, con vịt cao su màu vàng, một máy pha cà phê mini… và một chiếc loa Bluetooth hình con mèo dễ thương ghi “Mèo Cam”.
Cô vừa mở ứng dụng bật nhạc thì điện thoại rung: “7:02 – Xuống tầng hầm. Xe chờ.” Tên người gửi không cần nhìn cũng biết: Ngài Phong.
“Đến đây, đến đây!” – Cô hấp tấp kéo váy, bật khóa, chạy vội ra ngoài. Vừa đóng cửa, ngẩng lên đã chạm phải một bức tường… là người. Người mặc sơ mi xanh đậm, cà vạt hoàn hảo, tay cầm cốc cà phê đen, mùi hương mát lạnh anh vẫn dùng.
Phong Duy đứng ở ngưỡng cửa căn 3201, quay lại khi nghe tiếng ổ khóa. Ánh mắt lướt từ đầu đến chân cô rồi dừng ở… đôi tất hình dâu tây ló ra khỏi giày. Một giây im lặng.
“Cô chỉ có năm phút để sửa sai.” – Anh nói thản nhiên.
“Sửa… gì ạ?”
“Cà vạt tôi bị lệch 0,5cm.” Anh đưa tách cà phê cho cô, hơi cúi đầu. “Trợ lý.”
“Ơ… dạ.” Cô luống cuống đứng đối diện, tay run run kéo nhẹ. Anh đứng rất gần. Hình như gần quá. Hơi thở ấm áp của cô lẫn mùi hương lạnh của anh. Tim cô đập như gõ trống.
“Xong chưa?” – giọng anh trầm nhưng nghe thoải mái lạ.
“Rồi ạ.” Cô lùi lại, trả cốc cà phê. “Cà vạt… cân đối như bảng cân đối kế toán.”
Khóe môi anh thoáng nhăn thành một đường cong rất mỏng – không biết là cười hay cau. “Xuống thôi.”
Hai căn cửa đối diện. Hai người cùng khóa, cùng rời đi, thang máy mở kịp lúc. Cô lén nhìn, thấy anh bấm tầng hầm bằng thẻ từ, động tác nhanh gọn, những ngón tay thon dài khiến cô bất giác tưởng tượng chúng đang lật hồ sơ với tốc độ ánh sáng.
“Cô sẽ ở 3202 trong ba tháng.” – anh nói khi thang máy trượt xuống. – “An ninh đảm bảo. Mọi vấn đề dịch vụ, gọi số trên mặt sau thẻ cư dân. Không cho người lạ vào. Không nuôi thú cưng. Không mở nhạc sau 10 giờ.”
“Ơ… còn nấu ăn thì—”
“Được. Chỉ cần không làm bốc cháy tòa nhà.”
Thang máy dừng “ting”. Cửa mở, gió mát ùa vào. Anh mở cửa xe, cô nhanh chóng ngồi vào ghế phụ. Vừa cài dây an toàn, anh nói thêm: “Và đừng dùng thứ nước hoa… mùi mèo.”
Cô đỏ mặt. “Đó là xịt phòng Mèo Cam!”
“Bỏ.” Anh nổ máy. “Tôi dị ứng.”
“Dạ…” Cô ôm túi trước ngực, ngoan như mèo (loại không xịt).