Sáng hôm sau, Lâm Nhi tỉnh dậy bởi mùi cà phê lan qua khe cửa. Cô bật dậy, vẫn chưa phân biệt được đó là mùi từ máy pha nhỏ của mình hay… từ căn 3201 đối diện. Vừa lúc ấy, điện thoại rung: 7:00 – 10 phút nữa xuống sảnh. Người gửi: P. Duy.
“Ông hàng xóm đối diện” dạo này đúng là đồng hồ bấm giờ biết đi, cô lầm bầm, nhưng miệng lại mỉm cười rất khó giấu.
Thang máy trượt xuống tầng trệt. Ở sảnh, Phong Duy đã đứng sẵn, trên tay là hai cốc giấy. Anh đưa cô một cốc: “Sữa tươi ấm. Không cà phê.”
“Bài học tối qua ạ?” – cô bật cười.
“Bài học tối nay.” – anh đáp, mắt thoáng dịu. – “Hôm nay sẽ dài.”
Dài thật. Vừa mở màn là cuộc họp khẩn với bộ phận Truyền thông. Trên màn hình, những tít bài lá cải đập vào mắt: “Tổng tài Phong D. ăn tối thân mật với cô gái lạ”, “Bạn gái bí mật hay… trợ lý?”.
Trưởng phòng truyền thông, chị Đào, giọng nhanh như súng liên thanh: “Thưa tổng, chúng ta có hai lựa chọn. Một: im lặng, để tin tự lắng, nhưng rủi ro là bọn họ moi ra thêm. Hai: đưa thông cáo về quyền riêng tư, đồng thời chuyển hướng câu chuyện sang một hoạt động cộng đồng chiều nay – lễ khởi động quỹ ‘Sách mới cho em’ mà công ty tài trợ. Nếu tổng đồng ý tham dự, chúng ta có thể ‘vô tình’ để giới báo chí thấy tổng xuất hiện cùng—”
Ánh mắt chị dừng ở Lâm Nhi. Không cần nói hết câu, ai cũng hiểu: xuất hiện cùng “cô gái trong ảnh”.
Cả phòng nhìn sang Phong Duy. Anh gõ ngón tay lên mặt bàn ba nhịp, điềm tĩnh đến lạ.
“Làm phương án hai.” – Anh nói. – “Nhưng không phải ‘vô tình’. Là chủ động. Và… không giải thích.”
“Rõ.” – Chị Đào gật đầu lia lịa. – “Vậy nội dung truyền thông sẽ là ‘tổng giám đốc tham dự với người đồng hành trong dự án’, không định danh cụ thể. Chúng ta cần một số quy tắc ứng xử tại sự kiện: đứng ở đâu, nói gì, không nói gì—”
“Tôi không nói.” – Phong Duy cắt ngang. – “Để cô ấy nói.”
Cả phòng ồ lên nho nhỏ. Lâm Nhi quay ngoắt: “Ơ… tôi ạ?”
“Cô phụ trách phần giới thiệu dự án, còn tôi chỉ ký tài trợ.” – Anh nói, rồi quay sang Truyền thông – “Chuẩn bị một bài phát biểu ngắn gọn, không quá hai phút. Từ khóa: sách – thiếu nhi – trách nhiệm.”
Chị Đào gật đầu: “Tuyệt. Về trang phục, chúng tôi gửi stylist. Và cuối cùng… điều này hơi tế nhị: để tránh đồn đoán, có thể chúng ta cần một khung câu chuyện thống nhất. Tạm thời, gọi là mối quan hệ công việc. Nếu báo chí hỏi, trả lời: ‘Chúng tôi là đối tác trong dự án giáo dục cộng đồng.’”
Phong Duy không phản đối. Anh quay sang cô: “Được chứ?”
Lâm Nhi gật đầu. Được hay không thì có khác gì nhau đâu – cô đã ngồi ở đây, cái tên “cô gái trong ảnh” đã treo lơ lửng trên đầu. Nhưng kỳ lạ, cô không thấy sợ như tưởng. Có lẽ vì người ngồi cạnh cô bình thản quá mức cần thiết, như thể đã dự liệu mọi tình huống.
Cuộc họp chốt nhanh. Khi mọi người ra hết, phòng chỉ còn hai người. Lâm Nhi chợt hỏi: “Sao anh để tôi nói thay? Người ta tới vì anh mà.”
“Vì họ đến vì tôi.” – Anh đáp gọn. – “Nên phải để họ… nhìn về phía khác.”
Cô im một thoáng, rồi hiểu: chuyển tiêu điểm. Tránh dồn mọi ống kính vào anh – vào scandal. Thay vào đó, để câu chuyện đi đúng mục đích: quỹ sách.
“Vậy tôi phải nói thế nào cho đúng?” – cô hỏi.
Anh đẩy laptop về phía cô, mở sẵn file trình chiếu: “Việc còn lại là của trợ lý.”
Cô tròn mắt. Bản nháp hoàn thiện gọn gàng: số liệu thư viện vùng xa, ảnh minh họa, ngân sách. Cuối file có một dòng ghi chú lạnh như công văn: “Mỉm cười 2 lần, nhìn thẳng máy quay 1 lần, cảm ơn 1 lần.”
“Anh… lên kịch bản cả… mặt tôi cười mấy lần?” – cô suýt cười ngất.
“Có vấn đề gì không?”
“Không ạ… Tôi thấy vui.” – Cô bật cười thật. – “Vì ít ra… tôi có ‘kịch bản’ để không run.”
Anh không cười, chỉ nhẹ giọng: “Run cứ run. Đừng… sợ.”
Hai chữ cuối như bay ra khỏi hàng rào kỷ luật vây quanh anh. Cô chớp mắt. Mọi thứ bỗng ấm lên như cốc sữa tối qua.
Buổi trưa, stylist xuất hiện với một vali to như tủ quần áo di động. Cô gái thoăn thoắt treo lên ba bộ: một váy chữ A xanh rêu, một set áo sơ mi – chân váy be, và một chiếc đầm đen đơn giản.
“Với chiều cao của chị Nhi, em đề cử bộ xanh rêu. Vừa đứng cạnh tông navy của sếp, vừa rất ‘thư viện’.” – stylist nháy mắt.
“Đứng cạnh…?” – Lâm Nhi nghẹn. – “Tôi đứng cạnh anh ấy… bao lâu?”
“Chừng… cả buổi.” – stylist vô tư.
Cô bỗng nhớ câu “mối quan hệ công việc”. Công việc. Chỉ là công việc.
Thử đồ xong, stylist còn nhanh tay kẹp lên tóc cô một chiếc kẹp ngọc trai bé. “Xinh. Đừng trang điểm quá đậm.”
Phong Duy gõ cửa đúng lúc. Anh nhìn một vòng – không bình luận quần áo, không liếc kẹp tóc. Chỉ nói: “Đi thôi.”
Trên xe, cô đảo qua bài nói. Tay run run cầm tờ giấy. Phong Duy liếc thấy, nói khẽ: “Đưa đây.”
Cô đưa. Anh gấp lại làm bốn, bỏ tờ giấy vào túi áo. “Nói mà nhìn giấy, người ta chỉ thấy giấy. Nói mà nhìn người, người ta thấy người.”
“Nhỡ tôi quên…?”
“Quên thì nói sự thật.” – Anh nhún vai. – “Sự thật bao giờ cũng ngắn.”
Cô nhìn anh nghiêng mặt phía cửa sổ. Trong giây lát, cô muốn hỏi vô số thứ: “Anh đã từng như vậy với ai chưa?”, “Chuyện riêng của anh có khó đến mức này không?”, “Vì sao anh một mình lâu thế?”… Nhưng xe đã rẽ vào cổng trung tâm văn hóa thiếu nhi, lời đều tạm cất đi.
Sân khấu trang trí bằng sách xếp thành hình ngôi nhà. Trẻ con chạy nhảy, nhà báo điều chỉnh máy, đèn trần ấm như nắng. Thấy Lâm Nhi, chị Đào phẩy tay: “Tới rồi! Em đứng giữa, tổng đứng lệch trái 20cm… đúng, như vậy. Cười nhẹ… đẹp!”
Cô hít sâu. “Chào các em.” – Giọng cô vang qua micro. – “Có ai thích truyện tranh không?”
“Có ạ!” – Một rừng tay.
“Có ai muốn có thêm sách mới không?”
“Có ạ!!!”
Cô cười – nụ cười thứ nhất theo kịch bản. Rồi cô bắt đầu kể một câu chuyện nhỏ về lần đầu cô đọc sách ở thư viện phường, mùi giấy cũ, trang sách rách mép, và cảm giác đợi đến lượt. “Hôm nay, nhờ quỹ sách này, tụi mình sẽ có thêm nhiều cuốn mới toanh để chuyền tay nhau nhé.” Cô bỗng không cần nhìn máy – hay giấy. Cô chỉ nhìn mắt lấp lánh của bọn trẻ. Những từ khóa “sách – thiếu nhi – trách nhiệm” tự nhiên tuôn theo bản năng.
Cuối đoạn, cô nhìn về phía máy quay – lần nhìn thẳng duy nhất – và nói: “Chúng tôi, những người lớn, có trách nhiệm mang cơ hội đọc đến gần hơn với tụi nhỏ. Cảm ơn mọi người đã cùng góp tay.”
Tiếng vỗ tay vang lên. Phong Duy tiến đến, ký vào bảng tài trợ. Anh không phát biểu. Chỉ cúi xuống thì thầm với cô: “Tốt.”
Cô khẽ thì thầm lại: “Tôi có cười đủ hai lần không?”
“Ba.” – Anh đáp, khóe môi khẽ cong. – “Phần dư không tính phí.”
Họ xuống sân khấu trong chớp mắt. Phần còn lại là chụp ảnh, trao sách, ký biên bản. Một bé trai níu áo Lâm Nhi, hỏi bâng quơ: “Chú đẹp trai kia là gì của cô?”
Cô nghẹn một nhịp. Công việc. Nhưng cô cúi, xoa đầu thằng bé, nói: “Là chú hàng xóm.”
Phong Duy đứng gần đó, nghe thấy, mắt thoáng khựng lại rồi mềm đi. “Hàng xóm” nghe… đúng một cách không ngờ.