ống kính lại dày lên như rừng. Một phóng viên chen tới: “Ngài Phong! Vị trí của cô gái này là gì trong cuộc sống của ngài?”
Lâm Nhi luống cuống. Phong Duy hơi nghiêng người, chắn nhẹ. Anh không đáp. Người lái xe mở cửa. Họ ngồi vào, cửa đóng “cạch”. Tấm kính tối đẩy ồn ào lại phía sau.
“Xin lỗi… tôi trả lời chậm.” – Cô thở gấp.
“Cô trả lời đủ rồi.” – Anh nói. – “Họ hỏi ‘vị trí trong cuộc sống’. Tôi không có thói quen… phân vị trí con người.”
Câu ấy làm cô im. Lâu lắm, cô mới nghe một người quyền lực nói về con người bằng giọng tôn trọng như vậy.
Xe chạy qua cầu. Bầu trời giữa chiều như tấm khăn lụa mỏng. Cô ngả đầu vào ghế, mệt nhưng nhẹ. Điện thoại reo – chị Đào nhắn: “Tuyệt! Truyền thông đã chuyển trọng tâm sang quỹ sách. Ảnh ‘hàng xóm’ rất đắt giá ^^”
“Hàng xóm à?” – Phong Duy liếc màn hình cô. – “Tôi tưởng cô sẽ nói ‘đồng nghiệp’.”
“Đồng nghiệp nghe… xa lạ.” – Cô nhún vai. – “Hàng xóm nghe có hàng rào, có cửa sổ, có… rèm. An toàn.”
Anh không nói. Một lúc sau, anh mở miệng: “Nhưng ‘hàng xóm’ không có trách nhiệm bảo vệ nhau trước ống kính.”
“Thì…” – Cô liều – “thêm chữ ‘đối diện’ vào. Hàng xóm đối diện có quyền… dán rèm giúp nhau.”
Anh bật cười, thật sự. Nụ cười làm đường nét lạnh lùng trong anh như tan đi một lớp băng mỏng.
Tối, họ ghé văn phòng một lát rồi về thẳng tòa nhà. Lâm Nhi mệt rũ, chỉ kịp treo váy rồi mặc áo thun rộng, buộc tóc cao. Vừa rót nước thì ai đó gõ cửa: cốc cốc.
“3201.”
Cô mở. Phong Duy đứng đó, tay cầm một bìa hồ sơ đen, vẻ mặt nghiêm túc hơn mức bình thường sau một ngày dài.
“Có chuyện ạ?” – cô chột dạ.
Anh vào, đặt bìa hồ sơ lên bàn. Trong bìa là một bản hợp đồng gọn gàng, kẹp sẵn bút.
“Cái gì đây?” – Cô xanh mặt. – “Tôi… làm sai gì à?”
“Không.” – Anh thở rất khẽ. – “Đây là hợp đồng bảo hộ hình ảnh tạm thời.”
Cô chớp mắt.
“Trong ba tháng tới.” – Anh nói chậm, từng chữ rơi xuống như viên sỏi trên mặt hồ. – “Cô sẽ tạm thời… xuất hiện cùng tôi trong một số sự kiện công khai được chọn. Mục tiêu là chặn tin đồn bậy, đồng thời bảo vệ cô khỏi việc bị săn ảnh tự phát.”
Cô nhìn những dòng chữ in: “Không tiết lộ thông tin cá nhân. Không phát ngôn đại diện cho công ty ngoài nội dung đã duyệt. Khi có yêu cầu, sẽ cùng xuất hiện như ‘người đồng hành dự án’.” Ở cuối văn bản, có điều khoản viết tay: “Không dùng câu chữ xúc phạm, mỉa mai trên mạng xã hội; nếu bắt buộc phải lên tiếng, dùng chữ ‘hàng xóm’.”
Cô phì cười, trỏ ngòi bút vào điều khoản viết tay: “Ai thêm cái này vậy?”
“Tôi.” – Anh đáp, ánh mắt thoáng lúng túng trong một giây hiếm hoi. – “Để cô đỡ… khó nghĩ mỗi lần phóng viên hỏi.”
Cô nhìn anh, trái tim mềm đi. “Phần ‘bảo hộ’ là gì?”
“Nếu có sự cố truyền thông liên quan đến cô, công ty chịu trách nhiệm pháp lý và chi phí.” – Anh nói. – “Đổi lại, cô… chịu thiệt một chút. Sẽ có tin đồn, có người nói xấu, có bình phẩm. Cô có sợ không?”
Cô thành thật: “Có. Nhưng… tôi nghĩ không đến mức chết người. Với lại, tôi không… một mình.”
Câu cuối bật ra trước khi cô kịp suy nghĩ. Anh đứng lặng nửa nhịp, rồi gật đầu: “Không.”
Anh đặt bút xuống trước mặt cô. “Ký nếu đồng ý. Không ký cũng được. Tôi có cách khác.”
Cô nhìn bút, nhìn hợp đồng, rồi nhìn người đàn ông đối diện – người đã dán rèm nhà cô tối qua, lái xe chở cô buổi mưa, cho cô chai sữa lúc 2 giờ sáng, và hôm nay đặt cô vào giữa một rừng ống kính nhưng vẫn đứng chếch về bên trái 20cm để… che bớt.
“Được.” – Cô nói, nhẹ như thở ra. – “Nhưng tôi có điều kiện.”
Anh nhướng mày: “Nói.”
“Trong thời hạn hợp đồng, nếu tôi nói ‘tôi mệt’, anh phải ở ngay cạnh. Không cần nói gì, chỉ cần… đứng cạnh.”
Ánh mắt anh chuyển nâu mềm, như cà phê pha thêm sữa. “Được.”
“Điều kiện thứ hai.” – Cô dũng khí dồi dào. – “Trong các mục ‘xuất hiện công khai’, xin thêm một mục… ‘bữa tối bình thường’. Không camera, không ảnh, không… công việc. Chỉ ăn.”
Một thoáng im lặng. Rồi anh gật, chậm rãi: “Được.”
“Cuối cùng… cho phép tôi viết tay một điều khoản của tôi.”
Cô cầm bút, nghiêng người viết vào lề trắng: “Ba tháng ‘hàng xóm đối diện’. Nếu hết hạn mà vẫn chưa hết tin đồn, gia hạn… cảm ơn.” Cô ngượng ngùng, ghi thêm mặt cười nhỏ.
Phong Duy nhìn chữ viết tròn trịa của cô, khóe miệng nhấc lên: “Ký.”
Hai chữ ký đặt xuống giấy. Bút gõ khẽ, mực khô rất nhanh.
Ký xong, cô ngồi thừ ra ghế, thổi phù: “Tôi vừa ký vào… cái gì vậy trời?”
“Vào một thỏa thuận đơn giản.” – Anh xếp hồ sơ, giọng đều. – “Tạm thời, chúng ta giả yêu.”
Cô ho sặc. “Anh có thể nói… ít trực diện hơn không?”
“Nhưng là sự thật.” – Anh nhún vai, ánh mắt bỗng nghiêm – “Và sự thật sẽ… bảo vệ cô.”
Đèn bếp hắt vàng lên mặt anh. Trong ánh vàng ấy, những góc cạnh lạnh lùng của anh trở nên mềm mại một cách kỳ lạ. Cô bỗng nhớ đến cái ôm mà mình chưa từng có, nụ hôn mà mình chưa dám nghĩ. Cô vội đứng dậy, chạy đi rót nước để… lái suy nghĩ.
“Tối nay ăn gì?” – giọng anh đưa theo sau, như thể hợp đồng vừa ký xong chẳng hề thay đổi nhịp thở của anh.
“Ờ… mì gói.” – Cô giơ gói mì như cờ trắng.
“Không.” Anh mở tủ lạnh rất thành thạo, lôi ra một hộp nhỏ. “Còn một ít súp.”
“Anh định… gia hạn súp à?”
Anh không trả lời, chỉ quay sang hỏi rất tự nhiên: “Chén của cô đâu?”
Cô đưa chén. Anh hâm súp, đổ ra, đặt thìa, đẩy về phía cô. Tất cả bình thản đến mức… thân thuộc. Hợp đồng nằm trên bàn, kẹp bút gọn gàng. Súp nghi ngút hơi. Tối ngoài kia rơi xuống như tấm chăn bông dày.
“Phong Duy…” – cô gọi tên anh lần đầu, thử giọng. Anh ngẩng lên, ánh nhìn hơi ngạc nhiên rồi bình tĩnh lại như mặt nước.
“Ừ?”
“Cảm ơn… vì đã dán rèm.” – Cô cười.
Anh không cười, nhưng gật đầu. “Ngày mai sẽ thay rèm mới.”
Cô húp thìa súp đầu tiên, lòng ấm rực. Bỗng chuông điện thoại anh reo. Anh xem màn hình, mặt sắt lại nửa độ. Minh Thư – cái tên hiện rõ. Anh tắt chuông, úp điện thoại xuống.
Cô ngước lên. “Anh… không nghe ạ?”
“Không.” – Anh đáp, giọng không gợn sóng. – “Đó là chuyện cũ.”
Cô không hỏi thêm. Nhưng sâu trong tim, một sợi dây mảnh khẽ căng: chuyện cũ chưa bao giờ là không quan trọng. Hợp đồng “giả yêu” vừa ký, tin đồn vừa hạ nhiệt, chuyện cũ có thể sẽ là cơn gió mới.
Phong Duy đứng dậy, gom hồ sơ, chuẩn bị về. Ở cửa, anh quay lại: “Này.”
“Dạ?”
“Nếu mệt… gọi tôi. Dù là 2 giờ sáng.”
Cô mím môi. “Rõ.”
Cửa khép. 3202 còn lại tiếng thìa chạm chén. Lâm Nhi nhìn bản hợp đồng trên bàn, nhìn chữ ký của mình cạnh chữ ký anh, rồi cất vào ngăn kéo – nơi cô vẫn để những thứ mong manh: bưu thiếp, vé xem phim, lời chúc sinh nhật cũ.
Cô tựa cằm lên tay, thở ra một hơi dài. Giả yêu – nói thì giả, nhưng cảm giác đang nhen trong lồng ngực cô hoàn toàn… thật. Cô không biết ba tháng tới sẽ đưa mình đi đâu, có đưa mình… va vào “chuyện cũ” của anh hay không. Nhưng cô biết một điều: tối nay, hàng xóm đối diện đã chọn đứng bên cô trước đèn máy ảnh.
Và có những lựa chọn – ngay cả khi ký bằng mực đen – lại viết bằng một màu khác, chỉ lòng mình mới thấy.
Ngoài cửa kính, thành phố miên man đèn. Sau lớp rèm dày mới dán, hai ô cửa đối diện thấp thoáng ánh vàng. Tựa như hai dấu chấm câu song hành trong một câu chuyện còn dài: dấu phẩy cho những ngày bận rộn, dấu chấm phẩy cho những đêm cùng nhau hâm súp, và biết đâu một ngày nào đó, sẽ là dấu chấm ấm áp – khi họ không cần hợp đồng để ngồi cạnh nhau nữa.