Sáng hôm sau, Hạ My thức dậy với tâm trạng vừa hưng phấn vừa lo lắng. Cô đứng trước gương, chỉnh sửa mái tóc rối, lấy khăn lau vệt bùn còn sót lại trên váy, và tự nhủ:
“Ngày đầu tiên… cố lên. Mình sẽ làm tốt. Dù thế nào, mình cũng không được làm Hàn Thừa thất vọng.”
Cô đi ra khỏi nhà, bước vào thang máy với tâm trạng hồi hộp. Trong lòng, hình ảnh Hàn Thừa sáng hôm qua cứ hiện lên liên tục. Anh lạnh lùng, quyền lực, nhưng cũng có chút dịu dàng khi nói về chú chó Dante. Nghĩ đến đó, Hạ My vừa run vừa háo hức, tim đập thình thịch.
Khi đến tòa nhà trụ sở tập đoàn Hàn, Hạ My hít một hơi thật sâu. Toàn bộ không gian hiện ra trước mắt cô khiến cô choáng ngợp: hành lang rộng rãi, trần cao, sàn đá bóng loáng, ánh sáng chiếu qua các cửa kính lớn. Cô bước vào thang máy, tay siết chặt cặp tài liệu, cảm giác vừa hồi hộp vừa… sợ hãi.
Đến tầng 45 – nơi văn phòng tổng giám đốc và các phòng ban quan trọng – Hạ My bước ra. Ngay từ giây phút đầu tiên, cô đã cảm nhận được áp lực không khí công sở nơi đây. Đồng nghiệp đi qua, tất cả đều mặc vest chỉnh tề, bước đi dứt khoát, ánh mắt nghiêm nghị. Không một nụ cười quá thừa, không một lời nói vô thưởng vô phạt. Đây là thế giới của quyền lực, của cạnh tranh, nơi chỉ những người mạnh mẽ mới tồn tại.
Hạ My thở dài, bước đến quầy lễ tân. Cô giới thiệu mình là trợ lý mới của Hàn Thừa. Nhân viên lễ tân mỉm cười lịch sự, rồi dẫn cô đến phòng của Hàn Thừa. Cửa phòng mở ra, Hàn Thừa đang đứng cạnh bàn làm việc, ánh mắt như soi thấu tâm can. Chú chó Dante vẫn ngoan ngoãn nằm trên ghế.
“Ngồi đây.” Anh chỉ vào chiếc ghế trước bàn.
Hạ My vừa ngồi xuống, chưa kịp ổn định tư thế, Hàn Thừa đã đưa ra những hướng dẫn đầu tiên: cách tổ chức lịch trình, quản lý email, phân loại công việc ưu tiên. Từng câu từng chữ đều lạnh lùng, chính xác, không sai sót.
“Nhưng… em chưa từng làm công việc kiểu này,” Hạ My thốt lên, giọng run.
Hàn Thừa nhìn cô, ánh mắt vẫn lạnh, nhưng trong đó có chút tinh tế như muốn kiểm tra khả năng chịu áp lực của cô:
“Cô sẽ học. Ai cũng phải bắt đầu từ con số không. Nhưng tôi muốn rõ một điều: nếu cô đồng ý làm việc với tôi, phải làm tốt, không được sơ suất.”
Hạ My gật đầu, tim đập mạnh. Cô hiểu rằng, ở đây, sai lầm sẽ không được tha thứ. Nhưng đồng thời, cô cũng cảm thấy sự hứng thú lạ lùng: cuối cùng, cô đang bước vào một thế giới khác – nơi áp lực, nhưng cũng đầy cơ hội.
Không lâu sau, Hạ My bắt đầu gặp các đồng nghiệp. Ngay lập tức, cô nhận ra một số ánh mắt không thiện cảm. Một vài người tỏ vẻ nghi ngờ, thì thầm với nhau khi cô đi qua. Cô cảm thấy áp lực, nhưng cũng cố mỉm cười, chào hỏi lịch sự.
“Ồ, trợ lý mới à? Nghe nói là của Hàn Thừa?” Một giọng nữ vang lên, lấp ló sau bàn làm việc. Cô đồng nghiệp này là Lâm Diệu, một nhân viên lâu năm, ánh mắt khó chịu.
Hạ My mỉm cười nhẹ, cố giữ bình tĩnh: “Dạ, em là Hạ My, rất vui được làm việc cùng mọi người ạ.”
Nhưng Lâm Diệu chỉ nhếch mép, ánh mắt thoáng vẻ ganh ghét. “Hy vọng cô không làm hỏng việc của tổng giám đốc.”
Hạ My nuốt nước bọt, cảm thấy tim mình thắt lại. Thế nhưng, cũng có vài đồng nghiệp khác nhìn cô với ánh mắt tò mò và thân thiện. Một người đàn ông trung tuổi, trông khá nghiêm nghị nhưng ánh mắt ấm áp, bước đến.
“Chào cô, tôi là Trần Minh, trưởng phòng hành chính. Đừng lo, chúng tôi sẽ hỗ trợ cô trong những ngày đầu.” Anh nói giọng nhẹ nhàng, khiến Hạ My cảm thấy an tâm hơn đôi chút.
Trong suốt buổi sáng, Hạ My vừa học cách quản lý lịch trình, vừa theo dõi Hàn Thừa xử lý các cuộc họp, các quyết định quan trọng. Ánh mắt anh vẫn luôn hướng về cô mỗi khi có việc cần, nhưng chưa bao giờ can thiệp thái quá. Mọi cử chỉ đều tinh tế, vừa quan sát, vừa cho cô không gian để tự học hỏi.
Cô nhận ra rằng, Hàn Thừa không hề lạnh lùng đơn thuần, mà là một người hoàn hảo trong việc cân bằng quyền lực và tinh tế. Mỗi hành động của anh đều có chủ đích, khiến cô vừa sợ vừa muốn học hỏi.
Đến buổi trưa, Hạ My ngồi một góc nhỏ trong căn phòng nghỉ, cố gắng trấn tĩnh tâm lý. Cô mở laptop, kiểm tra email, chuẩn bị cho các nhiệm vụ chiều. Nhưng tâm trí cô vẫn không ngừng quay quanh hình ảnh Hàn Thừa, dáng vẻ nghiêm nghị, ánh mắt tinh tường nhưng lại không rời khỏi chú chó Dante.
Buổi chiều, khi một cuộc họp bất ngờ xảy ra, Hạ My lần đầu được chứng kiến Hàn Thừa đối phó với vấn đề khẩn cấp. Một dự án quan trọng đang gặp trục trặc, các phòng ban xôn xao, nhưng Hàn Thừa vẫn bình tĩnh, phân tích từng vấn đề, ra quyết định dứt khoát.
Hạ My đứng bên cạnh, ghi chú mọi thông tin, cảm thấy vừa kinh ngạc vừa hứng thú. Ánh mắt anh thỉnh thoảng liếc về phía cô, như muốn đánh giá khả năng tiếp nhận thông tin của cô. Cô vừa hồi hộp vừa quyết tâm không để anh thất vọng.
Cuối ngày, Hạ My bước ra khỏi phòng họp, vai vẫn còn căng vì áp lực, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác hưng phấn. Cô biết rằng, ngày đầu tiên đã qua, nhưng thử thách thực sự chỉ mới bắt đầu.
Khi cô chuẩn bị rời văn phòng, Lâm Diệu bước đến, ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhưng giọng nói lại có phần nể nang:
“Cô làm tốt đấy. Không tệ đâu, Hạ My.”
Hạ My mỉm cười, dù biết rằng mối quan hệ với Lâm Diệu sẽ còn nhiều sóng gió. Nhưng cô không lo lắng nữa. Trong lòng, cô đã sẵn sàng bước vào thế giới của Hàn Thừa – một thế giới mà áp lực, quyền lực, nhưng cũng đầy cơ hội và cảm xúc đang chờ đợi.
Và khi Hạ My trở về nhà, cú điện thoại từ Hàn Thừa vang lên:
“Ngày đầu tiên, cô làm tốt. Nhưng tôi muốn cô hiểu, công việc với tôi không chỉ là công việc. Nó còn là bài học về cách tồn tại, cách cân bằng, và cả cách đối mặt với quyền lực. Chuẩn bị tinh thần cho ngày mai, Hạ My.”
Cô cầm điện thoại, cảm giác vừa sợ vừa hưng phấn lan tỏa khắp cơ thể. Tim đập nhanh, cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, cuộc sống bình thường của mình đã chính thức thay đổi.
Hạ My ngồi trên ghế, nhìn ra cửa sổ, ánh nắng chiều chiếu vào khuôn mặt, và mỉm cười. Cô biết rằng, dù khó khăn, thử thách, hay áp lực có đến đâu, cô cũng sẽ không lùi bước. Bởi vì, một phần của lý do cô tiếp tục là… Hàn Thừa.
Một người đàn ông quyền lực, lạnh lùng, nhưng đầy tinh tế. Một người đàn ông mà chỉ cần ánh mắt anh hướng về, Hạ My đã thấy tim mình rộn ràng.
Và ngày đầu tiên ấy, Hạ My biết chắc một điều: cô đã bước chân vào thế giới của tổng tài Hàn Thừa, nơi quyền lực, thử thách, và cả những cảm xúc khó quên đang chờ đợi.