Ngày thứ hai tại tập đoàn Hàn, Hạ My thức dậy với cảm giác vừa hứng khởi vừa lo lắng. Sau một ngày đầu tiên đầy áp lực, cô tự nhủ hôm nay sẽ phải cẩn thận hơn, tránh mọi sai sót, và tuyệt đối không để Hàn Thừa thất vọng.
Vừa bước chân vào văn phòng, Hạ My nhận ra rằng nhịp sống nơi đây vẫn không thay đổi: đồng nghiệp tất bật với công việc, tiếng điện thoại reo liên tục, âm thanh bàn phím dồn dập như nhịp tim của một thành phố sống động. Nhưng hôm nay, không gian văn phòng dường như còn căng thẳng hơn, vì có một dự án quan trọng cần hoàn thành trước cuối ngày.
Hạ My cẩn thận mở laptop, kiểm tra lại lịch trình, và bắt đầu chuẩn bị tài liệu cho Hàn Thừa. Cô luôn đặt mình vào tâm thế cảnh giác, vừa ghi chép vừa quan sát anh từ xa. Hàn Thừa vẫn như thường lệ, dáng đứng thẳng, ánh mắt sắc bén, di chuyển giữa các phòng ban với thần thái lạnh lùng nhưng tinh tế. Cô không thể rời mắt khỏi từng cử chỉ của anh, vừa sợ, vừa tò mò, vừa… bị hút hồn một cách lạ thường.
Buổi sáng trôi qua khá suôn sẻ, cho đến khoảng 11 giờ, khi Hạ My đang mang một chồng hồ sơ lớn đi từ phòng lưu trữ ra bàn Hàn Thừa. Cô tập trung tới mức không nhận ra vết nước loang trên sàn. Chưa kịp cảnh giác, chân cô trượt, và hồ sơ cùng người cô nghiêng ngả về phía trước.
“Ôi không!” cô thốt lên, cố bám lấy thành bàn nhưng vẫn cảm giác như mình sắp ngã nhào.
Một cánh tay mạnh mẽ bất ngờ ôm lấy cô, kéo cô vào lòng, giữ cô đứng vững. Hạ My ngẩng đầu lên, và tim cô như ngừng đập trong giây lát khi nhìn thấy Hàn Thừa đứng ngay trước mặt, ánh mắt nghiêm trọng, tay vẫn giữ chặt lấy cô.
“Cô ổn chứ?” giọng anh trầm thấp, đầy quan tâm – một giọng điệu mà Hạ My chưa từng nghe anh sử dụng với bất kỳ ai trước đây.
Cô chỉ biết lắp bắp: “Dạ… em… em không sao…” nhưng giọng nói của cô run run, trái tim đập thình thịch. Hạ My cảm nhận được hơi thở của Hàn Thừa gần bên, và cảm giác an toàn kỳ lạ khiến cô vừa hoang mang vừa rung động.
Hàn Thừa buông cô ra, bước lùi một bước, đôi mắt vẫn không rời cô. “Lần sau, cô hãy cẩn thận. Công ty không phải nơi để xảy ra tai nạn.”
Hạ My đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa bối rối: “Dạ… em… sẽ cẩn thận ạ…”
Cô quay lại nhặt hồ sơ rơi vãi, nhưng Hàn Thừa bước tới, cúi xuống giúp cô. Cử chỉ ấy, giản dị nhưng đầy quan tâm, khiến tim Hạ My như bị đánh trúng. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng, sóng cảm xúc vừa mới nhen nhóm.
Nhưng sự kiện hôm nay không chỉ dừng lại ở đó. Khi Hạ My trở lại bàn làm việc, một đồng nghiệp ganh ghét là Lâm Diệu đứng đó, ánh mắt khinh bỉ:
“Trợ lý mới… lại suýt làm hỏng việc của tổng tài. Cô không nên tự tin quá sớm đâu, Hạ My.”
Hạ My nuốt nước bọt, muốn cãi lại nhưng lại nhận ra lời nói đó không thể phản bác. Cô cúi đầu, cảm giác vừa xấu hổ vừa bất lực. Nhưng ngay lúc đó, Hàn Thừa đi qua, ánh mắt nhìn Lâm Diệu một lần, sắc lạnh và uy quyền:
“Không được quấy rối nhân viên của tôi. Ai làm việc với tôi, phải tôn trọng và nghiêm túc. Ai không vừa lòng, tôi sẽ chịu trách nhiệm xử lý.”
Lâm Diệu bàng hoàng, không nói được lời nào, trong khi Hạ My cảm thấy một làn sóng ấm áp lan tỏa trong tim. Anh không chỉ cứu cô khỏi tai nạn, mà còn bảo vệ cô trước đồng nghiệp. Một cảm giác được che chở mà cô chưa từng trải qua.
Buổi trưa, Hạ My ngồi một mình ở khu vực nghỉ, tay vẫn còn run run vì sự cố sáng nay. Cô nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng chiếu qua tòa nhà cao tầng, ánh sáng lung linh phản chiếu lên mặt bàn. Tâm trí cô không ngừng quay quanh Hàn Thừa – người đàn ông vừa lạnh lùng, vừa quyền lực, lại vừa tinh tế và quan tâm đến cô theo cách rất riêng.
Cô tự hỏi: “Liệu mình có đang cảm thấy gì đó… cho anh ấy không?” Nhưng ngay lập tức, cô lắc đầu, tự nhủ mình không nên nghĩ nhiều. Cô còn nhiều điều phải học, nhiều thử thách phải vượt qua. Cảm xúc cá nhân không thể xen vào công việc.
Nhưng trái tim cô không nghe lời lý trí. Mỗi lần nhớ lại cử chỉ cứu nguy, ánh mắt nghiêm túc mà quan tâm, Hạ My cảm thấy tim mình rung động một cách kỳ lạ. Cô không thể phủ nhận rằng, Hàn Thừa đã chạm đến một nơi sâu thẳm trong trái tim cô, nơi vừa sợ hãi, vừa tò mò, vừa bị hút về phía anh.
Chiều hôm đó, Hạ My tiếp tục công việc, cố gắng tập trung hơn bao giờ hết. Nhưng mỗi khi Hàn Thừa đi qua bàn cô, ánh mắt anh chạm vào cô, cô lại cảm thấy tim đập mạnh, mặt nóng bừng. Cô biết, mình đang rơi vào một trạng thái khó gọi tên – vừa ngưỡng mộ, vừa lo lắng, vừa rung động.
Cuối ngày, khi mọi người dọn dẹp ra về, Hạ My đứng trước cửa thang máy, nhìn Hàn Thừa. Anh vẫn đang ngồi làm việc, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy tinh tế. Chú chó Dante nằm cạnh, ngoan ngoãn như một nhịp cầu gắn kết hai con người này.
Hạ My tự nhủ: “Ngày đầu tiên gặp tai nạn… nhưng cũng là ngày đầu tiên anh ấy… quan tâm mình theo cách riêng. Liệu mình có đang bắt đầu rung động… cho tổng tài này không nhỉ?”
Cô bước vào thang máy, tay cầm cặp, lòng đầy cảm xúc lẫn lộn. Ngày đầu tiên tưởng như bình thường, nhưng sự cố tai nạn lại trở thành khoảnh khắc khiến Hạ My nhận ra rằng, Hàn Thừa không chỉ là một tổng tài lạnh lùng, mà còn là người có thể chạm đến trái tim cô theo cách bất ngờ nhất.
Khi ra khỏi thang máy, Hạ My mỉm cười, tự nhủ mình sẽ cẩn thận hơn, nhưng cũng háo hức hơn. Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, mối quan hệ giữa cô và Hàn Thừa sẽ bước sang một trang mới – nơi áp lực công việc, thử thách, nhưng cũng đầy những rung động ngọt ngào đang chờ đợi.
Và Hạ My hiểu rằng, từ hôm nay, cuộc sống bình thường của cô đã chính thức thay đổi…