Sáng hôm sau, Tiểu Nhiên bước vào văn phòng công ty với tâm trạng vừa hồi hộp vừa tò mò. Sau sự kiện hôm qua, cô vẫn chưa hoàn toàn quên được ánh mắt lạnh nhưng đầy quan tâm của Hạ Khải khi đứng trước đám đông. Cảm giác vừa sợ hãi vừa ấm áp ấy khiến cô không thể nào tập trung hoàn toàn vào công việc.
Cô đặt tập tài liệu xuống bàn, lặng lẽ ngồi vào ghế, nhấp một ngụm cà phê, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Nhưng chưa đầy vài phút, điện thoại của cô rung lên. Trên màn hình, hiện tên: Hạ Khải.
Cô hít một hơi sâu, tay hơi run, rồi nhấn nút nghe.
“Tiểu Nhiên, lên phòng tôi một chút.” Giọng anh trầm, đều đều, vẫn giữ nguyên phong thái lạnh lùng nhưng khiến cô không thể từ chối.
Tim cô đập mạnh, vừa hồi hộp vừa tò mò. Cô vội vàng thu dọn giấy tờ, bước ra khỏi bàn, đi thang máy lên tầng trên cùng – nơi Hạ Khải thường làm việc.
Khi cô bước vào phòng, Hạ Khải đang đứng bên cửa sổ, ánh nắng chiếu rọi tạo thành bóng dài trên sàn. Anh quay người lại, ánh mắt sắc bén dừng lại trên cô.
“Ngồi xuống đi.” Giọng anh vừa ra lệnh vừa dịu đi một chút. Tiểu Nhiên hít sâu, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế trước bàn làm việc của anh.
Hạ Khải đi vòng quanh bàn, ánh mắt chăm chú nhìn cô. “Tối qua, tôi thấy cô đối mặt với tình huống khó xử, nhưng xử lý rất khéo léo. Thái độ của cô khiến tôi ấn tượng.”
Tiểu Nhiên đỏ mặt, cúi đầu: “D-dạ… em chỉ… làm những gì có thể ạ.”
Anh nhếch môi, nụ cười thoáng qua nhưng đủ khiến cô cảm thấy tim mình nhói một nhịp. “Tôi muốn mời cô làm trợ lý cá nhân của tôi.”
Cô ngẩng đầu, mắt mở to kinh ngạc. “Trợ lý… của anh? Dạ… nhưng… em… em là nhân viên mới, chưa có kinh nghiệm…” Cô ngập ngừng, cố gắng giữ bình tĩnh.
Hạ Khải không vội trả lời, chỉ đứng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như muốn đọc từng suy nghĩ trong đầu cô.
“Cô có biết lý do tôi chọn cô không?” Giọng anh trầm, nhấn mạnh từng từ.
Tiểu Nhiên lắc đầu, không dám đoán.
“Vì cô thông minh, nhạy bén và có thái độ nghiêm túc trong công việc. Hơn nữa, cô có tinh thần trách nhiệm. Những yếu tố đó, tôi đánh giá cao hơn bất kỳ kinh nghiệm nào.”
Cô nghe mà tim đập mạnh, vừa vui mừng vừa lo lắng. Một phần vui vì Hạ Khải nhìn nhận cô, nhưng phần lo là trách nhiệm quá lớn khiến cô sợ hãi.
“Nhưng… trợ lý cá nhân của tổng giám đốc… em… liệu có đủ khả năng không ạ?” Giọng cô nhỏ nhẹ, nhưng ánh mắt chứa đầy sự chân thành.
Hạ Khải nhấc cằm, ánh mắt kiên định. “Nếu cô nhận lời, tôi sẽ hướng dẫn. Cô chỉ cần chăm chỉ, còn lại cứ để tôi lo. Tôi sẽ không để cô thất vọng.”
Tiểu Nhiên cúi đầu, suy nghĩ. Trợ lý cá nhân của Hạ Khải – nghe có vẻ vinh dự, nhưng cũng đi kèm với áp lực khổng lồ. Cô lặng lẽ nhìn tay mình, hơi run. Nhưng rồi, một giọng nói bên trong khiến cô quyết định: Đây là cơ hội của mình. Nếu không thử, mình sẽ hối hận.
“Dạ… em… nhận lời ạ.” Cô ngẩng đầu, ánh mắt quyết tâm.
Hạ Khải gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt lại dịu đi. “Được. Ngày mai bắt đầu, tôi sẽ giới thiệu công việc cụ thể.”
Ngay lúc ấy, điện thoại anh rung. Hạ Khải nhấc lên, nghe một lúc rồi gập lại, ánh mắt trở lại nghiêm nghị. “Tiểu Nhiên, có một số công việc cần cô chuẩn bị trước buổi họp quan trọng. Tôi sẽ giao chi tiết sau.”
Cô gật đầu, cảm giác vừa hồi hộp vừa hưng phấn. Cô biết, từ hôm nay, cuộc sống của mình sẽ thay đổi hoàn toàn.
Ngày hôm sau, Tiểu Nhiên chính thức bắt đầu công việc trợ lý. Cô được hướng dẫn mọi thứ từ cách sắp xếp lịch trình, chuẩn bị tài liệu, đến cả việc biết được thói quen làm việc của Hạ Khải. Anh không nói nhiều, nhưng từng chi tiết nhỏ đều thể hiện sự quan tâm đến cô.
Chẳng hạn, khi cô loay hoay với một tập tài liệu quá dày, anh bước tới, giọng trầm ấm:
“Để tôi giúp cô.” Và rồi, trong tích tắc, anh đưa tay nhặt tập tài liệu, sắp xếp gọn gàng trên bàn. Ánh mắt anh thoáng dịu dàng, nhưng vẫn giữ nguyên thần thái tổng tài khiến cô vừa xấu hổ vừa cảm thấy ấm áp.
Một lần khác, khi Tiểu Nhiên quên mang bình nước, Hạ Khải gọi điện cho thư ký yêu cầu mang tới tận bàn cô, ánh mắt nhìn cô qua camera, như nhắc nhở một cách âm thầm: Đừng quên chăm sóc bản thân.
Ngày đầu tiên kết thúc, Tiểu Nhiên ngồi lại ghế, mệt mỏi nhưng hạnh phúc. Cô tự nhủ: Hãy cố gắng, mình phải chứng minh bản thân. Và… mình cũng không thể phủ nhận cảm giác ấm áp khi anh ấy quan tâm đến mình.
Buổi tối, khi mọi thứ đã yên tĩnh, cô nhận được tin nhắn từ Hạ Khải:
Ngày đầu tiên ổn chứ? Nhớ nghỉ ngơi sớm, đừng làm việc quá sức.
Tiểu Nhiên đọc xong, khuôn mặt nóng bừng. Cô mỉm cười, cảm giác vừa bối rối vừa hạnh phúc: Người đàn ông lạnh lùng ấy… thực sự quan tâm đến mình.
Và từ khoảnh khắc lời đề nghị khó tin ấy, Tiểu Nhiên nhận ra rằng không chỉ công việc mà cả trái tim mình cũng bắt đầu thay đổi. Cô bắt đầu mơ về những ngày làm việc bên Hạ Khải – người đàn ông quyền lực, lạnh lùng nhưng lại dịu dàng đến lạ kỳ với riêng cô.
Mỗi ngày trôi qua, Tiểu Nhiên vừa học hỏi, vừa quan sát, vừa cảm nhận sự tinh tế trong từng cử chỉ của Hạ Khải. Anh ít nói, nhưng chỉ một cái liếc mắt, một ánh nhìn hay một hành động nhỏ cũng khiến cô cảm thấy được che chở và bảo vệ.
Và Tiểu Nhiên biết, con đường phía trước sẽ không hề dễ dàng, nhưng ít nhất, cô đã có người đồng hành – một người mà ánh mắt lạnh lùng nhưng lại khiến cô cảm thấy an toàn tuyệt đối.
Cô nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, mỉm cười. “Mình sẽ làm tốt… và sẽ không để anh thất vọng.”
Và trong bóng tối của buổi tối yên tĩnh, ánh mắt Hạ Khải dường như vẫn hiện lên trong trí nhớ cô, nhắc nhở rằng: một mối duyên kỳ lạ đã bắt đầu – một mối quan hệ đầy thách thức, nhưng cũng ngọt ngào, sủng đến bất ngờ.