Bầu trời đêm buông xuống thành phố, từng ngọn đèn đường rực sáng như ngọc, soi rõ từng dòng xe tấp nập. Một khách sạn năm sao sang trọng tại trung tâm quận 1 đang chuẩn bị cho sự kiện từ thiện lớn nhất năm — do tập đoàn Trình Thị tài trợ chính.
Sự kiện này vốn chỉ là màn phô trương quen thuộc của giới thượng lưu, nhưng hôm nay, tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về một điều khác: Trình Thiên Dật – người đàn ông luôn đi một mình, lần này lại dẫn theo một người phụ nữ lạ.
Tại biệt thự nhà họ Trình.
– Cô mặc bộ này đi. – Trợ lý Minh Hạo đặt hộp đựng đồ lên bàn.
An Nhi nhìn bộ váy trong hộp, không khỏi sững sờ. Là một chiếc đầm dạ hội màu xanh ngọc bích, đính đá lấp lánh, ôm trọn vòng eo nhỏ và phần đuôi xòe dài sang trọng. Cô chưa bao giờ mặc loại váy đắt tiền như thế này.
– Cậu chủ nói, tối nay cô là vợ hợp pháp của anh ấy, không được để người khác coi thường.
An Nhi khẽ mím môi. Cô hiểu. Dù chỉ là diễn, cô vẫn phải làm tròn vai.
Một tiếng sau.
Trình Thiên Dật mặc một bộ vest đen tuyền, cà vạt màu bạc, bước ra khỏi phòng thì lập tức dừng lại khi thấy An Nhi đứng ở chân cầu thang.
Cô gái nhỏ ngày nào giờ đây như biến thành người khác. Làn da trắng nổi bật trong chiếc đầm xanh, bờ vai mảnh khảnh, đôi mắt long lanh vì hồi hộp. Mái tóc dài được búi gọn hờ hững, vài lọn buông lơi trước trán khiến cô vừa dịu dàng vừa quyến rũ.
Anh khựng lại vài giây.
– Xuống đi. Không tệ. – Giọng anh vẫn lãnh đạm, nhưng trong lòng đã xao động.
An Nhi rụt rè bước xuống. Đôi giày cao gót khiến cô đi không quen, nhưng vẫn cố giữ vững bước chân.
– Tôi... có kỳ quặc lắm không?
– Không. Nhưng đừng nói chuyện thừa. Cứ cười nhẹ và gật đầu, thế là đủ. – Anh nói rồi đưa tay ra.
An Nhi hơi ngẩn ra. Anh đang đưa tay… để dắt cô sao?
– Mau lên. Tôi không có thời gian chờ. – Giọng anh cứng rắn.
Cô nhẹ nhàng đặt tay vào tay anh, lòng bàn tay nóng lên vì hồi hộp.
Tại hội trường tiệc.
Khi Trình Thiên Dật và An Nhi xuất hiện, toàn bộ ống kính máy ảnh đều đồng loạt hướng về phía họ. Những lời xì xào vang lên khắp nơi:
– Là cô ấy sao? Vợ Trình tổng?
– Trông còn rất trẻ… Ai biết được lại lọt vào mắt xanh của anh ấy!
– Nghe nói hai người kết hôn âm thầm. Không rõ gia thế cô gái ra sao.
An Nhi nghe được hết. Cô chỉ mỉm cười nhẹ như anh dặn, rồi gật đầu xã giao. Trong lòng lại thấy mình như đang bước đi trên dây.
Trình Thiên Dật nắm tay cô khá chặt, vừa như giữ thăng bằng cho cô, vừa như khẳng định chủ quyền.
– Cô ấy là vợ tôi. Mong mọi người tôn trọng. – Anh nói dõng dạc khi có phóng viên định hỏi.
Cả khán phòng như im bặt.
Trong lúc tiệc diễn ra.
– An Nhi? – Một giọng nói cất lên phía sau khiến cô giật mình quay lại.
Là Minh Quân – bạn học cũ thời đại học, và cũng là người… từng thích cô.
– Minh Quân? – Cô không ngờ lại gặp anh ở đây.
– Em… thật sự kết hôn với Trình Thiên Dật sao?
– Ừm… chuyện hơi đột ngột, nhưng là thật. – Cô mỉm cười, tránh ánh mắt dò xét của anh.
Minh Quân nhìn cô vài giây, rồi thấp giọng:
– Em có biết anh ta là người thế nào không? Trình Thiên Dật không phải người đơn giản… Em nên cẩn thận.
Trước khi cô kịp phản ứng, thì một cánh tay mạnh mẽ đã choàng qua eo cô.
– Tôi nghĩ tôi là ai, tôi rõ hơn bất kỳ ai. – Thiên Dật lạnh lùng lên tiếng, ánh mắt đầy cảnh cáo nhìn Minh Quân.
– Tôi chỉ là lo cho cô ấy. – Minh Quân mím môi.
– Cô ấy là vợ tôi. Lo lắng của cậu, tôi không cần. – Anh siết tay An Nhi, kéo cô đi khỏi khu vực đó.
Tại ban công ngoài trời.
– Anh không cần phải phản ứng mạnh vậy. – An Nhi nói nhỏ.
– Tôi đang giúp cô. Đừng quên thân phận hiện tại của mình. – Giọng anh lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại hơi bối rối.
An Nhi cúi đầu. Đúng, cô không nên mơ mộng. Đây là hôn nhân hợp đồng. Là "diễn".
– Tôi không quên. Nhưng làm như vậy… sẽ khiến người khác chú ý hơn.
– Cô nên học cách quen với điều đó. – Anh nhìn thẳng vào mắt cô. – Đừng khiến tôi phải dọn dẹp hậu quả nếu cô làm rối lên.
An Nhi cảm thấy tim mình nhói lên một chút, nhưng cô vẫn gật đầu:
– Tôi hiểu. Tôi sẽ không gây rắc rối.
Trình Thiên Dật nhìn cô hồi lâu rồi quay đi. Nhưng sau lưng, bàn tay anh vẫn đặt hờ lên eo cô, không hề rời.
Đêm đó, khi về đến biệt thự.
An Nhi mệt mỏi ngồi xuống ghế salon. Đôi chân tê dại vì giày cao gót, đầu óc quay cuồng vì những ánh mắt, những lời đàm tiếu.
Cô chưa từng nghĩ làm "vợ của tổng tài" lại khó khăn đến thế.
– Hôm nay… cô làm tốt. – Giọng anh vang lên phía sau.
Cô quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn anh.
– Không ngờ cô có thể chịu được suốt buổi tối mà không gục. Không tệ.
An Nhi cười nhẹ:
– Tôi chỉ cố làm đúng vai trò của mình thôi.
Trình Thiên Dật im lặng vài giây, rồi nói:
– Ngày mai, theo tôi đến một nơi.
– Ở đâu?
– Về nhà họ Trình. Gặp bà nội tôi.
An Nhi sững người.
Gặp người thân anh… là một bước tiến lớn trong “vai diễn” này. Nhưng cô không biết, liệu mình có thật sự sẵn sàng?