tổng tài tàn nhẫn và cô vợ hợp đồng

Chương 5: Cuộc Chạm Mặt Với Bà Nội Quyền Lực


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng xuyên qua tấm rèm cửa sổ rọi lên gương mặt đang mơ màng của An Nhi. Cô ngồi dậy, mơ hồ nhớ lại lời Trình Thiên Dật nói tối qua: "Ngày mai, theo tôi đến một nơi – nhà họ Trình."

Vừa mới tỉnh ngủ mà dạ dày đã thắt lại. An Nhi lặng lẽ bước xuống giường, chuẩn bị tinh thần đối mặt với một trong những nhân vật quyền lực nhất trong nhà họ Trình – bà nội của Thiên Dật.


Tại biệt thự nhà họ Trình.

Căn biệt thự cổ kính với kiến trúc kiểu Pháp nằm trong khuôn viên rợp bóng cây cổ thụ. Dù đã nhiều tuổi, nhưng biệt thự vẫn giữ nguyên nét uy nghi, thể hiện đẳng cấp của một gia tộc có truyền thống lâu đời.

Xe vừa dừng trước cổng, An Nhi đã thấy một hàng người giúp việc đứng sẵn. Trình Thiên Dật bước xuống xe trước, lạnh lùng như mọi khi. Cô rụt rè bước theo sau, tay khẽ run vì hồi hộp.

Cô không biết gì về bà nội anh ngoài một vài tin đồn: nghiêm khắc, khó tính và rất yêu quý cháu trai.

– Đi theo tôi. – Thiên Dật lạnh nhạt nói rồi cất bước.

Cô cố gắng đi bên cạnh anh, giữ khoảng cách vừa phải. Trên môi là nụ cười nhẹ đã luyện tập cả buổi sáng.


Trong phòng khách lớn.

Bà Trình đang ngồi trên chiếc ghế cổ, tay cầm ly trà sứ Thanh Hoa. Bà khoảng hơn bảy mươi, nhưng phong thái vẫn sắc bén, đôi mắt tinh anh như có thể nhìn thấu người đối diện.

– Đến rồi à? – Bà liếc nhìn Thiên Dật, rồi ánh mắt chuyển sang An Nhi.

Chỉ một ánh nhìn đó thôi, An Nhi đã cảm thấy mình bị “soi” từ đầu đến chân.

– Chào bà. Cháu là An Nhi. Rất vui được gặp bà ạ. – Cô lễ phép cúi đầu chào.

– Ừm. Biết lễ phép. – Bà khẽ gật đầu, nhưng giọng điệu vẫn lạnh băng. – Nghe nói hai đứa đã đăng ký kết hôn?

– Vâng ạ. – Cô đáp, giọng nhẹ nhàng nhưng không thiếu tự tin.

– Không đám cưới, không ra mắt, giờ dẫn về một cô gái lạ rồi bảo là vợ? Thiên Dật, cháu xem đây là trò đùa sao?

Giọng bà nghiêm nghị, ánh mắt hướng về cháu trai. An Nhi ngồi im, không dám chen lời.

– Đây là chuyện của cháu. – Trình Thiên Dật đáp ngắn gọn. – Cô ấy là người cháu chọn.

– Người cháu chọn? – Bà bật cười nhạt. – Một cô gái không rõ xuất thân, không danh tiếng, làm sao đảm đương vai trò dâu trưởng nhà họ Trình?

Lời nói ấy như một nhát dao cứa vào lòng An Nhi. Cô cắn môi, vẫn giữ im lặng.

– Con bé không cần phải gánh cái danh đó. – Trình Thiên Dật nói thẳng. – Cháu chỉ cần một người vợ, không phải một con rối mà gia đình bày ra.

Bà nội trừng mắt nhìn anh, rồi chuyển ánh mắt sang An Nhi:

– Cháu có thể nhịn, nhưng bà thì không. Nếu đã muốn sống trong nhà họ Trình, thì phải đủ tư cách. Cháu dám nhận không?

An Nhi hít sâu, chậm rãi nói:

– Nếu bà cho phép, cháu muốn chứng minh điều đó.

Lời nói nhẹ nhưng đầy quyết tâm. Cô biết, nếu bây giờ nhún nhường, bà Trình sẽ không bao giờ chấp nhận cô.

Bà nội nhìn cô thật lâu, rồi hừ một tiếng.

– Được. Vậy ở lại đây một tuần. Làm dâu nhà họ Trình như bao người. Nếu qua được, bà sẽ công nhận. Nếu không… thì đi khỏi nơi này, vĩnh viễn.


Buổi chiều, tại khu bếp.

An Nhi xắn tay áo, tự mình phụ giúp đầu bếp chuẩn bị bữa cơm tối.

– Phu nhân, không cần đâu, cô là khách mà… – người giúp việc lo lắng nói.

– Không sao. Tôi muốn làm chút gì đó cho bà. – Cô mỉm cười.

Không có kỹ năng nấu nướng cao siêu, nhưng An Nhi dồn hết tâm sức. Từ canh chua cá lóc đến món chè sen hạt sen – cô tự tay làm tất cả.


Bữa cơm tối.

Bà nội ngồi ở vị trí chủ nhà, liếc nhìn bàn ăn đầy những món quen thuộc.

– Ai làm mấy món này?

– Cháu ạ. – An Nhi đáp.

– Tưởng cô là “vợ hợp đồng”, không nghĩ sẽ hạ mình xuống bếp.

An Nhi khẽ cười:

– Dù là hợp đồng hay không, đã là người trong gia đình, cháu thấy mình nên làm tròn bổn phận.

Bà Trình lặng lẽ gắp một miếng cá bỏ vào miệng. Cô nín thở chờ đợi.

Một lúc sau, bà đặt đũa xuống, nói nhỏ:

– Tạm được.

Không phải lời khen ngợi rõ ràng, nhưng An Nhi biết — đó đã là một bước tiến lớn.


Đêm hôm đó.

Tại căn phòng dành riêng cho khách, An Nhi ngồi một mình trên giường, nhớ lại lời bà Trình: "Ở lại một tuần, chứng minh tư cách của mình."

Cô biết đây chỉ mới là khởi đầu. Nhưng ít nhất hôm nay, cô không bị đuổi đi.

Và trong lòng cô… một cảm xúc lạ lùng dâng lên: một phần vì kiêu hãnh, một phần vì... muốn được người đàn ông kia nhìn nhận thật lòng.

Cô thầm thì:

– Một tuần… sẽ là khởi đầu của một thứ gì đó, phải không?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.