Sáng sớm, ánh nắng mỏng manh rọi qua tấm rèm cửa màu kem, nhẹ nhàng đánh thức An Nhi. Cô xoay người nhìn căn phòng sang trọng nhưng lạ lẫm. Căn phòng dành cho khách, không phải phòng của vợ chồng – và chắc chắn cũng không phải là nhà.
Cô đã chính thức bắt đầu thử thách “làm dâu” một tuần trong nhà họ Trình. Một trò chơi quyền lực mà chính cô cũng không ngờ bản thân lại bước chân vào.
Sau khi rửa mặt, thay một bộ váy đơn giản, cô xuống bếp. Dù chưa ai yêu cầu, cô vẫn chủ động đến giúp chuẩn bị bữa sáng.
– Phu nhân, cô không cần vất vả vậy đâu… – một người giúp việc nhỏ tuổi lên tiếng.
– Cô gọi tôi là An Nhi được rồi. Tôi ở đây để học cách trở thành người nhà họ Trình mà.
Cô mỉm cười, bắt tay vào gọt trái cây. Không lâu sau, một bóng dáng quyền lực xuất hiện ở ngưỡng cửa phòng ăn.
– Cô ta đến bếp từ sớm? – bà nội của Trình Thiên Dật hỏi, giọng không cảm xúc.
– Dạ… vâng ạ.
An Nhi đứng thẳng người, lễ phép:
– Chào bà. Cháu chuẩn bị xong bữa sáng rồi.
Bà nhìn cô, rồi gật nhẹ đầu – vẫn không nở một nụ cười.
Bữa sáng yên lặng.
Trình Thiên Dật cuối cùng cũng xuất hiện. Anh vẫn khoác lên bộ vest sẫm màu, chỉnh tề và lạnh lùng như thường lệ.
– Sáng nay cháu có cuộc họp sớm. – Anh nói nhanh rồi đứng dậy.
Bà nội khẽ nhướng mày:
– Đưa vợ cháu đi gặp dì Tư. Nhà họ Trình không chỉ có mỗi bà. Ai chấp nhận cô ấy là một chuyện, người khác thì chưa chắc.
An Nhi ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt bối rối. Thiên Dật chau mày, nhưng vẫn gật đầu.
– Đi thôi.
Trên xe.
Không khí giữa hai người như đông cứng. An Nhi nhìn ra ngoài cửa kính, lòng đầy lo lắng.
– Dì Tư là người thế nào?
– Sắc sảo. Khó đoán. Từng là nữ doanh nhân đứng đầu thị trường bất động sản miền Nam. Rất thân với bà nội. – Anh đáp gọn.
– Nếu bà ấy không thích em… thì sao?
– Không ai thích em cả, An Nhi. Em chỉ cần sống sót sau một tuần là đủ. – Thiên Dật lạnh lùng.
Tim An Nhi như bị siết lại.
– Em hiểu rồi.
Biệt thự của Dì Tư.
Người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, mặc bộ váy lụa tím đậm, trang điểm sắc sảo, bước ra từ cửa. Dù tuổi tác không còn trẻ, ánh mắt bà vẫn toát lên sự nhanh nhạy, từng trải và quyền lực.
– Đây là “vợ” của cháu? – Dì Tư nhìn cô, cười nhạt.
– Vâng ạ. Cháu là An Nhi.
– Ừ. Nhìn được đấy. Nhưng "được" thôi thì chưa đủ để đứng cạnh một người như Thiên Dật.
An Nhi mím môi. Dì Tư ngồi xuống ghế salon, vắt chéo chân:
– Cô có biết nấu chè hạt sen táo đỏ không?
– Cháu có biết ạ. – Cô ngạc nhiên, không ngờ lại bị hỏi chuyện nấu nướng.
– Tốt. Xuống bếp làm một nồi. Tôi muốn xem cô có bao nhiêu thật tâm.
Trong bếp.
An Nhi xắn tay áo, kiểm tra từng nguyên liệu. Cô nhớ rõ cách mẹ từng dạy nấu chè ngày còn nhỏ. Tay cô khéo léo, chậm rãi – không vội vã nhưng cẩn thận.
Sau gần một giờ, mùi thơm dịu nhẹ lan tỏa khắp phòng. Bát chè đầu tiên được bưng lên.
Dì Tư nếm một thìa, im lặng. Sau đó bà đặt thìa xuống, ánh mắt không còn sắc như trước.
– Không tệ. Tay nghề tốt. Nhưng hôn nhân không chỉ là nấu ăn. Cô có thể yêu Thiên Dật thật không?
Câu hỏi ấy như một mũi kim đâm vào tim.
An Nhi thành thật:
– Cháu không dám nói là yêu. Nhưng cháu thật lòng muốn bước vào cuộc đời anh ấy, dù chỉ một chút.
Dì Tư mỉm cười:
– Lời nói thẳng thắn. Cô khác với những kẻ đến đây vì tiền. Tôi sẽ quan sát thêm. Nhưng hôm nay… cô vượt qua rồi.
Trên đường trở về.
Thiên Dật liếc nhìn An Nhi đang mệt mỏi tựa đầu vào cửa sổ xe.
– Em không cần cố gắng như vậy đâu. Đây chỉ là hợp đồng.
An Nhi nhắm mắt, nhẹ giọng:
– Em biết. Nhưng… em không thích bị xem là "vật trao đổi".
Anh im lặng. Xe chạy qua một con phố đông người. Không ai trong xe nói thêm lời nào.
Nhưng chính khoảnh khắc ấy, giữa im lặng, một cảm giác lạ đã nhen lên trong lòng người đàn ông vốn tưởng mình chẳng còn gì để bận tâm.
Tối hôm đó, tại biệt thự họ Trình.
An Nhi bước ra sân sau, nơi có vườn hoa oải hương rợp bóng dưới ánh đèn vàng dịu. Cô ngồi trên chiếc xích đu gỗ, lặng lẽ viết vài dòng nhật ký vào điện thoại:
"Ngày thứ hai làm dâu. Vượt qua được thêm một thử thách. Nhưng trong lòng… em không biết mình đang cố gắng cho điều gì. Vì tự trọng? Hay vì một ai đó?"
Cô không biết, cách đó vài mét, một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ tầng hai, nhìn cô trong im lặng, ánh mắt lần đầu có một tia dao động.
Hết chương 6.