tổng tài tàn nhẫn và cô vợ hợp đồng

Chương 7: Người Cũ Trở Về


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi sáng u ám.

Bầu trời xám xịt như báo hiệu một cơn giông đang đến. Không khí trong biệt thự họ Trình cũng chẳng khá hơn là bao. Dù đã dọn dẹp sẵn sàng cho bữa sáng, nhưng không khí giữa mọi người trong nhà lại ngột ngạt đến khó tả.

An Nhi đang bày dĩa trái cây thì bà nội lạnh giọng:

– Hôm nay có khách. Cô nên biết điều một chút.

– Dạ, cháu hiểu ạ. – An Nhi khẽ đáp.

Trình Thiên Dật bước xuống cầu thang, gương mặt lạnh tanh như mọi khi. Nhưng vừa ngồi vào bàn ăn chưa được bao lâu, cửa chính mở ra.

Một giọng nữ vang lên:

– Xin chào cả nhà.

An Nhi ngẩng đầu. Một cô gái với mái tóc dài uốn lọn, diện bộ đầm thanh lịch bước vào. Gương mặt tinh tế, ánh mắt tự tin đầy kiêu hãnh. Cô ta bước tới, không chút e ngại, rồi ngồi xuống cạnh Thiên Dật như thể là vị trí hiển nhiên của mình.

– Thiên Dật, lâu rồi không gặp. – Cô gái cười tươi.

Anh nhìn cô, chỉ khẽ gật đầu:

– Cô về nước khi nào?

– Hôm qua. Việc đầu tiên là đến chào bà nội… và chào người vợ mới của anh.

Cô quay sang nhìn An Nhi, đôi mắt quét từ đầu đến chân:

– Tôi là Trịnh Lệ – người yêu cũ của anh ấy.

An Nhi siết nhẹ tay trên đùi, không đáp.


Sau bữa sáng.

Bà nội rút tách trà, mỉm cười đầy ẩn ý:

– Lệ là người bà từng chọn cho cháu Dật. Hai đứa từng yêu nhau ba năm. Rồi cô ấy phải sang Pháp du học. Giờ quay lại, bà vẫn mong cháu cân nhắc lại.

Trình Thiên Dật không nói gì, ánh mắt lạnh như băng.

An Nhi thì chỉ lặng lẽ thu dọn chén bát, như không nghe thấy gì cả.

Nhưng khi cô vừa quay đi, Trịnh Lệ bồi thêm một câu:

– Không phải tôi tò mò, nhưng vợ chồng mới cưới mà… ngủ phòng riêng à?

Không khí lập tức đông cứng lại. Mặt An Nhi tái mét. Thiên Dật nhìn cô, rồi quay sang Trịnh Lệ:

– Đây là chuyện riêng của tôi. Cô không cần quan tâm.

Giọng anh sắc như dao cắt. Trịnh Lệ hơi nhướng mày, cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại tràn đầy thách thức.


Buổi chiều.

An Nhi ra vườn tưới hoa. Dù cố gắng tỏ ra bình thường, lòng cô vẫn trĩu nặng. Trịnh Lệ không đơn giản. Người con gái ấy vừa có nhan sắc, vừa có khí chất. Và quan trọng hơn – từng là một phần trong quá khứ của Thiên Dật.

– Tôi có thể giúp không? – Giọng nói vang lên từ phía sau.

An Nhi quay lại. Là Trịnh Lệ. Cô ta mặc chiếc váy dạo mát, tay cầm ly nước chanh.

– Không cần đâu ạ. Em làm quen rồi.

– Cô thích Thiên Dật à? – Trịnh Lệ hỏi thẳng.

An Nhi giật mình, rồi mím môi:

– Chuyện đó… không cần thiết chị phải biết.

Trịnh Lệ mỉm cười:

– Cô biết không, Thiên Dật từng không tin vào hôn nhân. Anh ấy từng nói… nếu cưới ai đó, chỉ có thể là tôi. Vậy mà giờ, người đứng cạnh anh ấy là cô.

An Nhi cứng người. Nhưng cô không thể phản bác. Cô biết bản thân không có tư cách.

Trịnh Lệ nhấp một ngụm nước chanh, rồi thong thả bỏ đi, để lại An Nhi lặng người giữa vườn hoa oải hương.


Tối hôm đó.

An Nhi đang chuẩn bị đi ngủ thì có tiếng gõ cửa. Là Thiên Dật.

– Tôi muốn nói chuyện.

Cô ngạc nhiên mở cửa. Anh bước vào, đứng ở giữa phòng, không ngồi xuống.

– Tôi biết cô đã nghe những gì Lệ nói. – Anh mở lời.

– Vâng. Nhưng anh không cần giải thích.

– Tôi không có gì với cô ta nữa. – Giọng anh cứng rắn.

An Nhi gật nhẹ đầu, nhưng ánh mắt vẫn nhìn đi nơi khác:

– Dù sao thì em cũng chỉ là… một người thay thế tạm thời. Những gì cô ấy nói đâu có sai.

Thiên Dật tiến đến, gần hơn. Ánh mắt anh dán chặt vào cô:

– Cô không phải vật thay thế. Tôi chưa từng nghĩ như vậy.

An Nhi ngước lên, đôi mắt ươn ướt:

– Thật sao?

– Thật.

Câu trả lời ngắn gọn, nhưng đủ làm tim cô loạn nhịp.


Đêm đó, lần đầu tiên Thiên Dật không rời khỏi phòng.

Anh ngồi bên ghế sofa, lặng lẽ đọc tài liệu, còn cô nằm trên giường, thi thoảng lại liếc nhìn anh. Ánh sáng vàng nhạt từ đèn ngủ phủ lên gương mặt nghiêng nghiêng của anh – sắc lạnh nhưng lại ẩn chứa gì đó mềm mại.

An Nhi khẽ nói:

– Cảm ơn anh… vì đã lên tiếng bảo vệ em.

Thiên Dật không trả lời. Nhưng vài giây sau, anh ngẩng đầu:

– Em không cần cảm ơn. Nếu chúng ta đã ký vào bản hợp đồng này… thì ít nhất anh cũng nên bảo vệ "người vợ trên giấy tờ" của mình, đúng không?

Cô khẽ bật cười. Nhưng trong lòng lại dậy sóng. Vì cô biết, giữa “giấy tờ” và “cảm xúc” – khoảng cách không hề nhỏ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.