Buổi sáng bắt đầu bằng một cuộc điện thoại bất ngờ.
An Nhi đang chuẩn bị rời khỏi biệt thự thì điện thoại reo. Một giọng nữ vang lên đầu dây bên kia, đầy ngọt ngào nhưng sắc lạnh:
– Xin chào, tôi là Trịnh Lệ. Gặp tôi một chút được chứ? Đừng nói là cô không đủ dũng khí.
An Nhi nắm chặt tay. Rồi đáp gọn:
– Được.
Quán cà phê trung tâm – 10 giờ sáng.
Trịnh Lệ đến trước. Cô ta mặc một bộ váy công sở màu trắng, môi đỏ tươi, ngồi bắt chéo chân, ánh mắt đảo một vòng từ đồng hồ sang cửa quán. Khi An Nhi bước vào, cô ta mỉm cười chào nhẹ:
– Cô đến đúng giờ thật. Tôi cứ nghĩ mấy cô gái sống bằng danh nghĩa vợ tổng tài thì luôn bận… làm dáng.
An Nhi ngồi xuống, vẫn bình thản:
– Chị muốn gì?
Trịnh Lệ đặt ly latte xuống bàn, đôi mắt lấp lánh một cách giả tạo:
– Tôi không vòng vo nữa. Tôi yêu Thiên Dật. Và tôi biết… anh ấy vẫn còn tình cảm với tôi.
An Nhi nhíu mày:
– Anh ấy nói anh không còn liên quan gì đến chị nữa.
– Ha! Cô tin à? – Trịnh Lệ bật cười. – Cô nghĩ một cô gái mồ côi, không gia thế, không tài sản, không nhan sắc hơn người, lại có thể khiến một người như Thiên Dật để mắt thật sao?
An Nhi im lặng.
– Anh ấy chỉ thương hại cô thôi. – Trịnh Lệ rót thêm trà, giọng đều đều. – Nhưng tôi thì không. Tôi không có thời gian để thương hại cô. Tôi chỉ đến để nói: Cút khỏi cuộc đời của anh ấy… trước khi tôi làm điều cô không lường trước được.
Ánh mắt của Trịnh Lệ lóe lên như dao nhọn. Cô ta đứng dậy, bỏ đi, để lại An Nhi ngồi đó, tim như bị bóp nghẹt.
Chiều hôm đó – tại công ty Trình Thị.
An Nhi đến công ty để đưa tài liệu quan trọng mà Thiên Dật để quên. Nhưng khi cô bước vào thang máy, một nhóm nhân viên nữ thì thào:
– Chính là cô ta đó!
– Nghe nói chỉ là vợ hợp đồng thôi…
– Cái gì? Làm vợ tổng tài kiểu đó? Nhìn chẳng có khí chất gì hết!
An Nhi cố lơ đi. Nhưng từng lời thì thầm ấy như những mũi kim găm vào da thịt. Khi thang máy dừng, cô bước ra, nhưng vô tình va phải một người – là trợ lý Lâm.
– Cô An, sao cô lại đến đây?
– Tôi mang tài liệu cho anh ấy. – An Nhi đưa tập hồ sơ.
– Tôi sẽ chuyển giúp.
– Không sao, tôi muốn đưa tận tay.
Trợ lý Lâm ngập ngừng một chút, nhưng rồi gật đầu. Cửa phòng Tổng Giám Đốc mở ra. Bên trong, Thiên Dật đang ngồi đối diện với Trịnh Lệ.
Không khí ngưng đọng.
An Nhi đứng khựng lại.
– Tôi xin lỗi, tôi không biết anh đang bận.
– Đưa đây. – Thiên Dật đứng dậy, nhanh chóng bước lại.
Trịnh Lệ đứng dậy, tiến đến, khoác tay lên vai anh một cách rất tự nhiên:
– Chúng tôi đang thảo luận kế hoạch hợp tác đầu tư mới. Em ấy vẫn rất tinh tế như ngày nào.
An Nhi nhìn thấy bàn tay đó – bàn tay từng chạm vào người đàn ông mà cô cố giữ khoảng cách nhưng không thể không quan tâm.
– Em đi trước. – Cô nói, rồi quay đi. Nhưng không kịp bước được bao xa, Trịnh Lệ bồi thêm một câu:
– À, tôi quên nói, tôi vừa nộp hồ sơ ứng tuyển vào Trình Thị. Có thể từ tuần sau, chúng ta sẽ là… đồng nghiệp.
Tối hôm đó, tại biệt thự.
An Nhi nấu bữa tối như mọi ngày, nhưng đầu óc trống rỗng. Khi Thiên Dật bước vào, cô không nói lời nào.
Anh ngồi xuống bàn, gắp một miếng cá, nhưng rồi đặt đũa xuống:
– Em sao vậy?
– Không sao.
– Em giận chuyện sáng nay à?
– Em không giận. – Cô cười nhạt. – Em chỉ đang học cách… làm quen với việc có người thứ ba trong “hợp đồng” của mình.
– Lệ không có quyền gì ở đây.
– Nhưng cô ấy có tình cảm với anh. Và điều đó, em không thay đổi được.
Thiên Dật đứng dậy, kéo ghế đến gần cô:
– Vậy em muốn rút lui?
An Nhi ngước nhìn, ánh mắt lạc lõng:
– Em… không biết nữa. Em không mạnh mẽ như anh nghĩ.
Anh nhìn cô hồi lâu, rồi nhẹ giọng:
– Cho anh thời gian.
Câu nói ấy khiến An Nhi chấn động. Bởi vì lần đầu tiên… cô thấy anh không từ chối sự tồn tại của cô. Không phủ nhận mối quan hệ của họ. Chỉ là... xin thời gian.
Nhưng cô biết, thời gian có thể chữa lành. Hoặc... giết chết mọi hy vọng.
Tối khuya.
Tin nhắn từ số lạ gửi đến máy An Nhi:
"Anh ấy từng thuộc về tôi. Và sẽ thuộc về tôi lần nữa."
Kèm theo đó là một bức ảnh: Thiên Dật và Trịnh Lệ bước ra từ nhà hàng, tay cô ta vẫn vòng lấy cánh tay anh.
An Nhi siết chặt điện thoại.
Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng sự thật vẫn đau như dao cắt.
Hết chương 8.