Tập đoàn Truyền thông Lục Thị tọa lạc tại vị trí cao nhất của Tháp Tài chính, như một biểu tượng kiêu hãnh thống trị cả thành phố. Nhưng nếu bên ngoài là sự hào nhoáng, thì bên trong, đặc biệt là tầng 68 – nơi đặt văn phòng Tổng tài và Phòng họp Chiến lược, lại bao trùm một bầu không khí lạnh lẽo, khô khan, nơi mà hiệu suất và lợi nhuận là hai ngôn ngữ duy nhất được công nhận.
Giờ phút này, sự lạnh lẽo đó dường như đông đặc lại, biến căn phòng họp hình chữ nhật với chiếc bàn đá cẩm thạch dài trở thành một đấu trường băng giá.
An Hi, Trưởng phòng Marketing, đứng thẳng người bên cạnh máy chiếu, ánh mắt cô không hề né tránh người đàn ông đang ngồi ở vị trí chủ tọa. Cô mặc một bộ vest xám than chỉnh tề, tóc búi cao gọn gàng, toát ra vẻ sắc sảo và chuyên nghiệp của người phụ nữ 25 tuổi đã leo lên vị trí lãnh đạo phòng ban chủ chốt của Lục Thị chỉ trong ba năm. Cô vừa kết thúc bài thuyết trình cuối cùng về chiến dịch "Aurora" – chiến dịch ra mắt sản phẩm công nghệ quan trọng nhất của tập đoàn trong quý, và giờ là lúc nhận phán quyết.
"Chiến dịch 'Aurora' đạt 95% đồng thuận nội bộ và 88% đánh giá khả quan từ nhóm khảo sát thử nghiệm. Tôi tin rằng đây là hướng đi an toàn và hiệu quả nhất," An Hi chốt lại, giọng nói bình tĩnh nhưng ẩn chứa sự kiên định không lay chuyển.
Phòng họp im lặng. Ánh sáng từ màn hình máy chiếu hắt lên khuôn mặt của những giám đốc cấp cao đang ngồi xung quanh, nhưng tất cả đều dõi theo Lục Phong.
Lục Phong, 30 tuổi, Tổng tài điều hành Lục Thị, là người sở hữu quyền lực tuyệt đối và sự lạnh lùng nổi tiếng. Gương mặt anh tuấn, sắc nét, nhưng ánh mắt màu hổ phách lại mang theo sự sắc lạnh, sâu thẳm, gần như vô cảm. Bộ vest Ý may đo hoàn hảo càng làm nổi bật khí chất quyền lực, tĩnh tại của anh. Anh không nói gì, chỉ chậm rãi lật dở tập tài liệu, tiếng giấy mỏng vang lên trong căn phòng im lặng như tiếng búa gõ.
"95% đồng thuận, 88% khả quan," Lục Phong lên tiếng, giọng trầm thấp, vang vọng. Anh ngước mắt lên, khóa chặt ánh nhìn với An Hi, "Vậy 5% nội bộ không đồng thuận và 12% nhóm thử nghiệm không khả quan nằm ở đâu, Trưởng phòng An Hi?"
An Hi không hề nao núng. "Thưa Tổng tài, 5% nội bộ đó là ý kiến của ông Lưu và một số người muốn chúng ta tập trung vào thị trường truyền thống hơn là đánh mạnh vào thị trường Gen Z như chiến dịch 'Aurora' đề xuất. Còn 12%..."
"12% là những người cảm thấy chiến dịch quá an toàn," Lục Phong ngắt lời cô, không phải bằng sự gay gắt, mà bằng sự điềm tĩnh chết người. Anh đặt tập tài liệu xuống, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên mặt bàn. "An toàn nghĩa là không có rủi ro, nhưng trong ngành truyền thông, an toàn cũng đồng nghĩa với tầm thường, với khả năng bị lãng quên ngay sau một tuần."
Các giám đốc khác bắt đầu xì xào, nhưng chỉ là những tiếng động rất nhỏ. Ai cũng biết, An Hi là một trong số ít người có thể đưa ra ý kiến trái ngược trực tiếp với Lục Phong mà vẫn còn giữ được vị trí.
"Tôi không đồng ý, Tổng tài," An Hi phản bác, âm điệu cao hơn một chút. "Chiến dịch 'Aurora' không chỉ an toàn, nó là chiến lược 'cắt giảm rủi ro tối đa' sau sự cố thất bại của dự án quý trước. Chúng ta không thể mạo hiểm nguồn lực lần nữa. Hơn nữa, những ý tưởng mạo hiểm mà Ban Chiến lược đưa ra đều không có đủ dữ liệu chứng minh tính khả thi. Chiến dịch của tôi đảm bảo một mức tăng trưởng ổn định 15%, trong khi các phương án khác chỉ là sự đánh cược."
Lục Phong nhếch môi, nụ cười gần như không tồn tại. "An Hi, cô làm việc tại Lục Thị, không phải quỹ bảo hiểm. Chúng ta không tìm kiếm sự ổn định 15%, chúng ta tìm kiếm sự bứt phá 50% hoặc hơn. Cô quên rằng Lục Thị đang bị Tập đoàn Bách Việt, đối thủ mới nổi, đe dọa trực tiếp trên thị trường không? Nếu cô không mạo hiểm, người khác sẽ làm."
An Hi cảm thấy máu nóng dồn lên. Cô biết mình đang đứng trước ranh giới nguy hiểm, nhưng cô không thể chấp nhận sự bác bỏ phi lý này, đặc biệt khi cô đã thức trắng nhiều đêm để tối ưu hóa chiến lược.
"Tôi biết rõ rủi ro, Tổng tài Lục. Nhưng nếu anh muốn 50% bứt phá, anh phải chấp nhận 90% khả năng thất bại. Và nếu chiến dịch này thất bại, hậu quả không chỉ là tổn thất tài chính mà còn là niềm tin của nhà đầu tư vào Lục Thị. Anh có sẵn sàng đặt cược vào một kế hoạch không có dữ liệu hỗ trợ chỉ vì anh muốn 'bứt phá' không?"
Phòng họp chìm vào sự im lặng tuyệt đối. Mọi người đều nín thở. Từ trước đến nay, chưa từng có nhân viên cấp phòng nào dám dùng giọng điệu chất vấn cao đến thế với Lục Phong.
Lục Phong dựa lưng vào ghế da, nhìn An Hi chăm chú. Trong ánh mắt anh, không có sự giận dữ như mọi người dự đoán, mà là một thứ gì đó khó hiểu, như thể anh đang đánh giá một viên kim cương thô.
"Được rồi, An Hi," anh nói, nhấn mạnh từng chữ. "Cô đã thuyết phục được tôi về sự kiên định của cô, nhưng không phải về chiến lược của cô. Chiến dịch 'Aurora' bị hoãn. Tôi sẽ tìm một đội ngũ khác, sẵn sàng chấp nhận rủi ro và tìm kiếm sự bứt phá."
Lời tuyên bố này như một gáo nước lạnh tạt vào An Hi. Hoãn. Điều đó không chỉ là thất bại của cô, mà còn là sự lãng phí công sức của cả đội ngũ, và quan trọng hơn, nó mở đường cho những người khác can thiệp và chiếm đoạt thành quả của cô.
"Nhưng... dự án đã đến giai đoạn cuối cùng," An Hi cố gắng giữ bình tĩnh, hai tay cô siết chặt.
"Thị trường không chờ đợi ai, Trưởng phòng. Cuộc họp kết thúc." Lục Phong đứng dậy.
Ngay khi Lục Phong xoay người chuẩn bị rời đi, An Hi đột ngột thốt lên, giọng cô vang vọng cả căn phòng: "Tôi đã gửi báo cáo về việc dữ liệu nghiên cứu thị trường của đội tôi bị xâm nhập và chỉnh sửa. Chiến dịch 'Aurora' đã bị can thiệp gián tiếp, đó là lý do dữ liệu bị 'an toàn' quá mức! Tôi cần thời gian để tìm ra kẻ đứng sau."
Lục Phong dừng lại, quay đầu nhìn cô. Đây không phải là một sự chất vấn thông thường; đây là lời cáo buộc có tính chất nội bộ nghiêm trọng.
"Báo cáo đó đang được xem xét. Cô có bất kỳ bằng chứng cụ thể nào không, An Hi?"
"Tôi có. Nhưng tôi cần quyền truy cập cấp cao nhất vào hệ thống server để truy xuất các tệp gốc đã bị xóa vĩnh viễn, điều mà chỉ Tổng tài mới có thể phê duyệt. Tôi chỉ cần 48 giờ để chứng minh."
Lục Phong không trả lời cô ngay lập tức. Anh nhìn An Hi, sau đó liếc qua ông Phó Tổng – người đang ngồi cuối bàn và có vẻ mặt khá khó chịu. Lục Phong hít sâu một hơi. Vấn đề không chỉ là một chiến dịch, mà là sự rạn nứt nội bộ.
"48 giờ. Cô có nó. Nếu thất bại, dự án của cô sẽ bị hủy bỏ hoàn toàn và cô sẽ bị giáng chức." Lục Phong nói.
Sau đó, anh quay người bước ra khỏi phòng họp, để lại An Hi và những ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nể phục của các giám đốc còn lại.
Đêm đó, 22 giờ 30 phút.
An Hi vẫn ngồi trong phòng làm việc, cố gắng truy cập vào các tệp tin đã bị xóa, nhưng các lớp bảo mật quá chặt chẽ. Cảm giác bất lực và tức giận xâm chiếm cô. Có kẻ đã cố tình bẻ cong dự án của cô, biến nó thành một thứ vô vị để Tổng tài bác bỏ. Cô biết đó là một âm mưu, nhưng cô không thể chứng minh. Cô đang chạy đua với đồng hồ.
Một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên. An Hi ngước lên, Lục Phong đang đứng ở ngưỡng cửa. Anh vẫn còn mặc bộ vest ban chiều, nhưng cà vạt đã được nới lỏng, khiến anh trông bớt lạnh lùng hơn, nhưng vẫn giữ nguyên vẻ uy quyền.
"Tôi không nghĩ cô đã về nhà," Lục Phong nói, bước vào và đóng cửa lại.
"48 giờ. Tôi mới dùng hết 4 tiếng, Tổng tài," An Hi trả lời, không ngẩng đầu lên, tay vẫn gõ phím.
Lục Phong đi thẳng đến chiếc ghế da đối diện bàn làm việc của cô, thản nhiên ngồi xuống. "Nếu tôi nói tôi có thể cho cô thêm nhiều hơn 48 giờ, và thậm chí là mọi nguồn lực cô cần, với một điều kiện?"
An Hi dừng lại, ngước nhìn anh, đầy cảnh giác. "Anh muốn gì, Lục Phong?"
Lục Phong không vòng vo. "Cô biết chuyện hôn sự của tôi."
An Hi gật đầu. Đó là tin đồn râm ran trong giới truyền thông. Lục Phong bị ép kết hôn với Tiêu Ái, thiên kim của Tập đoàn Tiêu Thị.
"Đó là một sự sắp đặt từ gia tộc, một nước cờ chính trị vô nghĩa mà tôi phải tuân theo nếu không muốn mất đi quyền kiểm soát nội bộ. Tiêu Ái là người kiêu ngạo, tham vọng, và cô ta muốn lợi dụng cuộc hôn nhân này để can thiệp sâu hơn vào Lục Thị. Tôi cần một giải pháp. Một người có thể khiến gia tộc tôi hài lòng, nhưng đồng thời đủ lý trí để không can thiệp vào công việc của tôi."
Lục Phong nhìn thẳng vào An Hi, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ sâu. "Tôi cần một người vợ hợp đồng. Trong một năm. Cô sẽ có mọi thứ cô cần: nguồn lực vô tận, quyền truy cập hệ thống tối cao, và sự bảo vệ khỏi mọi âm mưu nội bộ mà cô đang nghi ngờ. Đổi lại, cô phải đóng vai phu nhân Tổng tài hoàn hảo trong các sự kiện gia đình và công ty, và tuyệt đối giữ bí mật về bản hợp đồng này."
An Hi bật cười lạnh lùng, nhưng trong lòng lại dâng lên một cơn sóng dữ dội. "Anh muốn tôi, một Trưởng phòng Marketing, làm 'vỏ bọc' cho anh? Anh có biết tôi ghét bị thao túng không? Và tôi không tin vào bất kỳ giao dịch nào mà không có rủi ro."
"Rủi ro của cô là gì? Mất đi sự tự do? Hay mất đi trái tim? Cô là người lý trí, An Hi. Cô sẽ không để tình cảm xen vào công việc," Lục Phong nói, như thể đã đọc được suy nghĩ của cô. "Về phần tôi, lợi ích của cô không chỉ là dự án. Tôi sẽ minh oan cho cha cô."
Lời nói cuối cùng của Lục Phong như một cú sốc điện. An Hi hoàn toàn sững sờ. Bí mật về cha cô là điều cô luôn giấu kín. Cha cô, một kỹ sư tài giỏi, từng bị hàm oan trong một vụ bê bối kỹ thuật cách đây mười năm, khiến ông phải từ bỏ sự nghiệp và sống ẩn dật. Vụ án đó có liên quan đến một công ty con của Lục Thị thời đó.
"Anh... anh biết chuyện đó sao?" An Hi lắp bắp, sự bình tĩnh thường ngày tan biến.
"Tôi điều tra mọi nhân viên cấp cao. Tôi biết cha cô vô tội, và người đứng sau vụ bê bối đó là một trong những kẻ đang chống đối tôi trong Lục Thị. Nếu cô chấp nhận hợp đồng, tôi sẽ dùng toàn bộ sức lực để lật lại vụ án năm xưa cho cha cô. Đây không chỉ là một giao dịch, An Hi, đây là một liên minh. Cô được quyền lực, tôi được sự bình yên, và cha cô được danh dự."
Lục Phong đẩy một tập tài liệu mỏng trên bàn. "Cô có 24 giờ để suy nghĩ. Mọi điều khoản đã được ghi rõ trong hợp đồng."
An Hi nhìn tập tài liệu, nhìn người đàn ông quyền lực và bí ẩn đối diện. Trái tim cô đập thình thịch. Cô căm ghét bị lợi dụng, nhưng danh dự của cha cô lại là điều quan trọng nhất. Đây là con dao hai lưỡi, một bên là danh vọng, một bên là vực sâu.
Sau khi Lục Phong rời đi, để lại một hương thơm gỗ đàn hương thoang thoảng trong không khí, An Hi mở tập tài liệu. Bản hợp đồng chi tiết, lạnh lùng, không chút cảm xúc, nhưng ẩn chứa một tia hy vọng về sự minh oan cho cha cô.
Cô đưa tay lên che mặt, cảm thấy mình đang đứng trước ngã rẽ định mệnh. Trở thành vợ giả của Tổng tài Lục Phong – người cô vừa đối đầu nảy lửa trong phòng họp, hay để mọi thứ sụp đổ, bao gồm cả dự án và danh dự gia đình?
Sự kiêu hãnh và tình yêu dành cho cha cô đang giằng xé. Cô biết, một khi đã đặt chân vào chiếc lồng mạ vàng này, cuộc đời cô sẽ hoàn toàn thay đổi.
An Hi mở chiếc máy tính, bắt đầu đọc kỹ từng điều khoản của bản "Hợp đồng Hôn nhân Giả" với ánh mắt kiên quyết. Cô không thể từ chối cơ hội tìm lại sự thật. Cô sẽ chấp nhận giao dịch này, nhưng cô tự nhủ, cô sẽ là đối tác của Tổng tài, không phải con rối. Cô phải giữ vững lý trí của mình trong suốt một năm "hôn nhân" đầy rẫy dối trá này.
Sáng hôm sau, lúc 7 giờ sáng, An Hi gửi một email ngắn gọn đến địa chỉ thư ký riêng của Lục Phong: "Đồng ý."
Cánh cửa đến thế giới tổng tài, đến những âm mưu văn phòng và đến cả tình yêu, chính thức mở ra.