Tờ mờ sáng, ánh đèn neon đường phố vẫn chưa tắt hẳn. An Hi ngồi trước bàn làm việc, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, nơi email đồng ý vừa được gửi đi. Lời hồi đáp của Thư ký riêng Lục Phong đến gần như ngay lập tức: "9 giờ sáng nay tại Văn phòng Tổng tài. Đừng đến trễ."
Sự chuyên nghiệp lạnh lùng của Lục Phong không cho phép một giây phút chần chừ hay dao động. An Hi biết mình không còn đường lui. Cô đã bán một năm tự do của mình để đổi lấy hai thứ: danh dự của người cha và sự sống còn của dự án cô đã đổ tâm huyết vào.
Đúng 9 giờ, An Hi có mặt tại tầng 68. Thay vì đi qua khu vực làm việc của mình, cô được Thư ký Lâm đón tiếp ngay tại sảnh riêng. Lâm là một người phụ nữ trung niên, điềm tĩnh và vô cảm như một cỗ máy được lập trình hoàn hảo.
"Tổng tài đang chờ cô, Trưởng phòng An Hi. Và kể từ bây giờ, cô nên làm quen với việc gọi cô là 'Phu nhân'," Lâm nói, giọng không hề có ý châm chọc, chỉ là sự tuyên bố thực tế.
Trong văn phòng Tổng tài rộng lớn, nội thất tối giản và sang trọng, Lục Phong đang đứng bên cửa sổ kính lớn, nhìn xuống thành phố. Dáng vẻ cao lớn của anh in bóng trên lớp kính phản chiếu, càng tăng thêm vẻ cô độc và uy quyền.
"Cô đã đến," Lục Phong không quay lại, giọng anh trầm ổn, nghe như một phán quyết. "Mọi thứ cần được hoàn tất trong vòng một giờ. Tôi ghét sự chậm trễ."
An Hi bước đến, giữ khoảng cách tôn trọng. "Tôi đã đọc hợp đồng. Tôi có một yêu cầu."
Lục Phong quay lại, ánh mắt khóa chặt. "Nói."
"Điều khoản về 'bảo vệ dự án cá nhân và cung cấp mọi nguồn lực cần thiết' phải được cụ thể hóa. Tôi cần một quỹ dự phòng độc lập, không chịu sự giám sát của Ban Tài chính hiện tại, và quyền sa thải bất kỳ ai trong đội ngũ của tôi nếu họ bị phát hiện cố ý phá hoại. Tôi cần sự đảm bảo tuyệt đối rằng công việc của tôi không bị can thiệp bởi vai trò 'vợ hợp đồng' này."
Lục Phong im lặng vài giây, sau đó gật đầu. "Được. Tôi sẽ ủy quyền cho Lâm giám sát quỹ đó. Về quyền sa thải, cô sẽ có toàn quyền đối với nhân sự cấp dưới trực tiếp. Nhưng nếu đó là Giám đốc cấp cao, cô phải thông qua tôi."
"Thỏa thuận." An Hi dứt khoát.
Hợp đồng được ký kết, không có hoa mỹ, không có bút mực đắt tiền, chỉ là hai cái tên và hai chữ ký dứt khoát trên tập giấy A4. Khi Lục Phong đưa bút cho cô, ngón tay họ vô tình chạm nhẹ, một luồng điện lạnh lẽo nhưng kỳ lạ chạy qua.
"Chúc mừng cô, Phu nhân Tổng tài. Cuộc đời cô vừa bước sang một trang mới," Lục Phong nói, giọng có chút mỉa mai, không phải với cô, mà với chính tình huống của họ.
An Hi chỉ đáp lại bằng ánh mắt kiên định: "Đây là một giao dịch, Lục Phong. Đừng quên điều khoản 'tuyệt đối không can thiệp vào cuộc sống riêng và cảm xúc của nhau'."
Lục Phong nhếch môi, "Cô có vẻ lo lắng về 'cảm xúc' hơn tôi nghĩ. Đừng lo, tôi không có hứng thú với những thứ không thể đo lường bằng hiệu suất."
Ngay sau buổi ký kết, An Hi được đưa đến một căn hộ penthouse riêng biệt, nằm trong khu vực sang trọng bậc nhất thành phố. Đó là nơi Lục Phong đã chuẩn bị sẵn để họ "chung sống" dưới danh nghĩa vợ chồng. Mọi thứ đều được sắp xếp hoàn hảo: một căn phòng ngủ chính cho Lục Phong và một căn phòng ngủ thứ hai được trang bị đầy đủ như một căn hộ nhỏ dành cho An Hi, đúng theo điều khoản "tôn trọng không gian riêng".
Thử thách lớn nhất bắt đầu ngay sau đó: "Khóa huấn luyện Phu nhân Tổng tài."
"Cô phải thay đổi hoàn toàn," Thư ký Lâm tuyên bố khi họ đứng trong một phòng thay đồ rộng bằng cả văn phòng An Hi. Hàng trăm bộ váy áo hàng hiệu, trang sức đắt tiền được bày ra. "Quần áo vest của cô quá cứng nhắc, quá chuyên nghiệp. Phu nhân Lục Thị cần sự thanh lịch, mềm mại nhưng vẫn toát lên khí chất khó chạm đến."
An Hi nhíu mày. "Tôi là một Trưởng phòng, không phải một người mẫu trình diễn."
"Giờ cô là đại diện cho Lục Thị trên các mặt trận xã giao. Trưởng phòng An Hi có thể nói 'không' với sếp. Nhưng Phu nhân Lục Thị phải luôn mỉm cười và nói những lời ngoại giao vô vị nhất. Cô phải học cách đi trên đôi giày cao gót mỏng mảnh trong nhiều giờ mà không thể hiện bất kỳ sự khó chịu nào, phải học cách cầm ly rượu vang một cách duyên dáng khi đang mệt mỏi nhất, và quan trọng nhất, phải học cách ứng phó với Tiêu Ái."
Tiêu Ái, thiên kim Tiêu Thị, người bị Lục Phong "bỏ rơi" để cưới An Hi, chắc chắn sẽ là đối thủ trực tiếp và nguy hiểm nhất của An Hi trong các buổi tiệc.
Trong ba ngày tiếp theo, An Hi sống trong một guồng quay mới. Cô phải học các quy tắc giao tiếp thượng lưu, làm quen với những bộ trang sức tiền tỷ, và tập luyện tư thế đứng, đi, cười sao cho không quá giả tạo nhưng đủ xa cách. Cô nhận ra, làm Trưởng phòng Marketing cần sự sắc sảo, còn làm Phu nhân Tổng tài cần một lớp vỏ bọc hoàn hảo và bền vững hơn rất nhiều.
Đáng ngạc nhiên, Lục Phong cũng tham gia vào việc huấn luyện này. Vào mỗi buổi tối, anh dành một giờ để cùng cô ăn tối và đưa ra các tình huống thử nghiệm.
"Nếu Giám đốc Giang hỏi cô về kế hoạch mở rộng thị trường quý tới, cô sẽ trả lời thế nào?" Lục Phong hỏi, thái độ nghiêm túc như đang họp.
An Hi theo thói quen chuyên môn đáp: "Tôi sẽ nói rằng chúng tôi đang tập trung vào chiến lược đa kênh để tối ưu hóa tỷ lệ chuyển đổi, đặc biệt ở các nền tảng mới nổi."
Lục Phong lắc đầu. "Sai. Đó là câu trả lời của Trưởng phòng An Hi. Phu nhân Lục Thị sẽ trả lời: 'Ôi, công việc của Lục Thị thì Lục Phong lo rồi. Tôi chỉ quan tâm đến việc anh ấy có về nhà ăn tối đúng giờ không.' Hãy tỏ ra ngây thơ, nhưng không kém phần sở hữu."
An Hi cau mày. "Tôi ghét sự giả tạo này."
"Thế giới đó vốn dĩ là giả tạo. Cô chỉ cần học cách trở thành diễn viên giỏi nhất. Giả tạo giúp cô bảo vệ được chính mình và tôi," Lục Phong lạnh lùng nói.
Đêm sự kiện. Đó là buổi tiệc từ thiện thường niên của giới doanh nhân, nơi Tiêu Ái chắc chắn sẽ xuất hiện.
An Hi bước ra khỏi xe, tay cô khoác nhẹ vào cánh tay Lục Phong. Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh ngọc lục bảo, thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, tôn lên vóc dáng mảnh dẻ và khí chất thông minh. Lần đầu tiên, cô không mặc vest.
Cô cảm nhận được hàng trăm ánh mắt đổ dồn vào họ. Không phải ai cũng biết cô là ai, nhưng việc Lục Phong từ hôn Tiêu Ái để cưới một cô gái bí ẩn đã khiến họ trở thành tâm điểm bàn tán.
"Lục Phong, đừng quên: tôi là vật trao đổi, anh là người bảo hộ," An Hi khẽ nhắc nhở.
Lục Phong nhẹ nhàng siết cánh tay cô một chút, hành động thân mật giả tạo đầu tiên của anh. "Làm tốt lắm. Cô trông rất tự tin. Chỉ cần nhớ, ánh mắt cô phải dành cho tôi, và nụ cười cô phải dành cho mọi người."
Sự kiện diễn ra như một màn kịch được dàn dựng hoàn hảo. Lục Phong giới thiệu An Hi với các đối tác lớn bằng thái độ tự nhiên, không thể chê trách. An Hi, nhớ lời Thư ký Lâm, chỉ nói những câu xã giao chung chung, luôn nở nụ cười kín đáo và nhã nhặn.
Cho đến khi Tiêu Ái xuất hiện.
Tiêu Ái là một người phụ nữ xinh đẹp sắc sảo, mặc chiếc váy đỏ rực, thu hút mọi sự chú ý. Cô ta đi thẳng đến chỗ họ, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thủng An Hi.
"Lục Phong, không ngờ anh lại có mắt nhìn kém đến vậy," Tiêu Ái mở lời, giọng đầy châm biếm, nhưng vẫn giữ được sự cao ngạo của thiên kim tiểu thư.
Lục Phong vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng anh lại nắm chặt bàn tay An Hi, đặt nó lên cánh tay mình. "Tiêu Ái, tôi tin rằng thẩm mỹ của tôi đã được chứng minh qua giá trị thị trường của Lục Thị. Cô nên cẩn thận lời nói, cô đang làm phiền Phu nhân của tôi."
Tiêu Ái chuyển ánh mắt sang An Hi. "Cô là ai? Tôi chưa từng nghe đến cái tên An Hi trong giới thượng lưu. Cô là thư ký mới của Lục Phong, hay là một... nhân viên tình cờ được thăng chức?"
An Hi không cần Lục Phong nhắc. Cô biết đây là lúc phải thể hiện vai diễn của mình. Cô mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng mà Lục Phong đã luyện tập cho cô, không quá rạng rỡ nhưng đủ để làm đối phương bối rối.
"Chào cô Tiêu," An Hi nói, giọng mềm mại nhưng kiên định. "Tôi là An Hi, hiện tại là người đứng cạnh Lục Phong. Về vị trí của tôi, tôi luôn tin rằng giá trị thực sự không nằm ở danh phận cũ, mà là ở khả năng nắm giữ thứ mình đang có. Và hiện tại, tôi đang giữ Lục Phong."
Lục Phong ngạc nhiên liếc nhìn cô. Câu trả lời này nằm ngoài kịch bản. Nó quá thẳng thắn, quá sắc sảo, nhưng lại hiệu quả một cách đáng kinh ngạc. Tiêu Ái tức giận đến mức khuôn mặt cô ta trắng bệch đi, nhưng không thể tìm được lời phản bác. An Hi không chỉ là một vỏ bọc ngây thơ; cô là một đối thủ thông minh.
Sau khi Tiêu Ái rời đi trong sự bực bội, Lục Phong hơi cúi xuống bên tai An Hi. Hơi thở ấm áp của anh chạm vào vành tai cô, khiến cô hơi giật mình.
"Rất tốt, Phu nhân. Nhưng cô đã lãng phí quá nhiều lời. Mục đích của cô là làm cô ta bối rối, không phải tranh luận."
"Tôi không tranh luận. Tôi chỉ đang bảo vệ 'tài sản' của mình theo đúng hợp đồng. Anh là chìa khóa để tôi minh oan cho cha tôi," An Hi đáp lại bằng giọng rất nhỏ, chỉ đủ hai người nghe.
Đêm đó, họ trở về căn penthouse. An Hi nhanh chóng vào phòng mình, cởi bỏ chiếc váy dạ hội đắt tiền và trang sức. Cô cảm thấy mệt mỏi rã rời, không phải vì công việc, mà vì vai diễn. Cô mở máy tính lên, bắt đầu truy cập vào hệ thống server Lục Thị với quyền hạn mới được cấp.
Ngay lập tức, cô nhìn thấy một cánh cửa đã bị khóa chặt nay đã mở ra. Những tệp tin bị xóa, những dấu vết bị che giấu năm xưa, giờ đang ở ngay trước mắt cô. Trái tim An Hi đập mạnh vì hy vọng và sự hưng phấn.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa. Lục Phong đứng ngoài.
"Tôi cần nói chuyện về kế hoạch làm việc sắp tới," anh nói.
"Anh có thể gửi email, Lục Phong. Tôi đang làm việc."
"Không thể. Việc này liên quan đến việc cô phải làm việc trực tiếp tại văn phòng của tôi, bắt đầu từ ngày mai. Vợ Tổng tài không thể ngồi ở khu vực Marketing nữa. Đó là yêu cầu của tôi, và cô không có quyền bác bỏ."
An Hi mở cửa, nhìn thẳng vào anh. "Anh đang lợi dụng hợp đồng để thao túng công việc của tôi."
"Tôi đang bảo vệ cô," Lục Phong đáp lại, giọng điệu có chút khác thường, không còn sự lạnh lùng hoàn toàn. "Ông Phó Tổng, người mà tôi nghi ngờ là kẻ đứng sau sự cố dữ liệu, sẽ không dám động đến cô nếu cô là 'trợ lý' cá nhân của tôi. Cô sẽ có quyền truy cập tốt hơn, và an toàn hơn. Đây là nước cờ đôi bên cùng có lợi. Hoặc là vậy, hoặc cô tiếp tục làm việc dưới sự giám sát của ông ta. Quyết định đi."
An Hi hiểu đây là một lời cảnh báo chân thành. Cô hít một hơi sâu. "Được. Từ ngày mai, tôi sẽ làm việc tại văn phòng của anh."
"Tốt," Lục Phong nói. Anh không quay lưng đi ngay, mà nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, rồi nhẹ nhàng đặt một chiếc hộp nhỏ lên bàn. "Quên mất. Đây là quà đính hôn. Vỏ bọc phải hoàn hảo, An Hi. Đeo nó vào bất cứ khi nào cô ra ngoài."
Đó là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, phản chiếu ánh sáng đêm. An Hi không cần mở hộp cũng biết nó đắt đến mức nào. Đây không phải là tình yêu, đây là chi phí cho một giao dịch.
An Hi đóng sầm cửa lại, thở dài. Cô biết, sau đêm nay, cô không còn là An Hi của phòng Marketing nữa. Cô là một con cờ trên bàn cờ của Tổng tài Lục Phong. Nhưng cô sẽ là con cờ biết phản đòn.