Sáng hôm sau, không khí tại căn penthouse của Lục Phong căng thẳng đến nghẹt thở. An Hi đã trang điểm nhẹ nhàng nhưng kỹ lưỡng, mặc một bộ vest trắng thanh lịch, tượng trưng cho sự trong sạch và kiên định. Cô và Lục Phong đang ở trong phòng điều hành nhỏ, theo dõi buổi họp báo của Tập đoàn Truyền thông Ánh Dương.
Lục Phong đứng sau cô, tay anh đặt nhẹ lên lưng ghế, tạo một điểm tựa vô hình. Anh không nói nhiều, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn đồng hồ. Anh biết, thời gian là vũ khí tối thượng.
Mười giờ sáng, Tiêu Ái bước ra, rạng rỡ và tự tin quá mức. Cô ta xuất hiện trong một chiếc váy đỏ nổi bật, đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài điềm tĩnh của An Hi.
"Kính thưa các vị đại biểu, các nhà báo, và quý vị khán giả," Tiêu Ái bắt đầu, giọng cô ta ngọt ngào nhưng ẩn chứa đầy sự thâm độc. "Tôi ở đây hôm nay không phải để tấn công cá nhân, mà là để bảo vệ sự trung thực và minh bạch của giới kinh doanh. Gần đây, dự án 'Aurora' của Lục Thị đã gây ra nhiều tranh cãi. Nhưng điều ít ai biết, là người đứng tên dự án, cô An Hi, đã đạo văn ý tưởng từ người cha quá cố của mình, một cựu nhân viên bị sa thải vì hành vi không trung thực."
Tiêu Ái giơ lên một tập hồ sơ cũ kỹ, được đóng dấu mộc đỏ. "Đây là bằng chứng cho thấy cha của cô An Hi, Ông An Khải, đã bị sa thải khỏi công ty cũ vì cố gắng bán ý tưởng sơ khai của 'Aurora' cho một đối thủ cạnh tranh. Và sau đó, cô An Hi đã sử dụng vị trí của mình tại Lục Thị, cùng với sự hỗ trợ của Tổng tài, để hợp thức hóa ý tưởng này dưới tên mình, biến danh dự của người cha đã khuất thành lợi ích cá nhân."
Sự kiện bùng nổ. Các phóng viên nhao nhao. Màn hình máy tính của Lục Phong hiển thị cổ phiếu Lục Thị bắt đầu giảm điểm mạnh, không phải vì dự án không tốt, mà vì sự nghi ngờ về đạo đức.
"Ba phút nữa," Lục Phong lạnh lùng nói. "Sẵn sàng chưa, An Hi?"
An Hi không quay lại nhìn anh. Cô hít một hơi sâu. "Tôi sẵn sàng. Tôi sẽ chứng minh rằng, không chỉ cha tôi vô tội, mà anh và tôi là một đội hoàn hảo."
"Không phải là một đội. Là một cặp đôi," Lục Phong thì thầm, giọng anh đầy uy quyền. "Đây là lúc cô phải dùng tình yêu giả để che đậy sự thật trần trụi. Cô phải khiến công chúng tin rằng, sự ủng hộ của tôi là do tình yêu, chứ không phải sự sắp đặt."
Đúng mười giờ năm phút, khi Tiêu Ái đang cao giọng thuyết trình về "sự thật", một đoạn video chất lượng cao bất ngờ xuất hiện trên các nền tảng mạng xã hội và các trang tin tức lớn.
Đó là video về "Aurora".
Video không phải là quảng cáo công nghệ. Nó là một thước phim cảm động, với giọng đọc của An Hi. Cô không nói về lợi nhuận hay thị phần, mà nói về ước mơ. Cô kể về cha mình: một kỹ sư tài năng, một người đàn ông lương thiện, người luôn nhìn lên bầu trời và tin rằng công nghệ phải kết nối con người, chứ không phải chia rẽ.
Giọng An Hi run run trong video: “Cha tôi đã từng nói, 'Aurora' không phải là một ngôi sao, nó là một lời hứa. Lời hứa về một thế giới tốt đẹp hơn. Ông ấy không bị sa thải vì đạo đức, ông ấy bị sa thải vì đã chống lại sự tham nhũng. Và ngày hôm nay, tôi, An Hi, con gái của ông ấy, và là vợ của Tổng tài Lục Phong, sẽ hoàn thành lời hứa đó.”
Video kết thúc bằng hình ảnh Lục Phong đang ngồi bên cạnh chiếc đồng hồ cũ của cha mình, tập trung sửa chữa. Bên cạnh là tập bản vẽ "Aurora" thời thơ ấu của anh.
Hiệu ứng là ngay lập tức. Cổ phiếu Lục Thị ngừng giảm. Công chúng bắt đầu nghi ngờ lời tố cáo của Tiêu Ái. Họ nhìn thấy một câu chuyện tình cảm: Tổng tài lạnh lùng đang hỗ trợ vợ mình thực hiện ước mơ dang dở của người cha đã khuất.
Tiêu Ái, trên bục họp báo, hoàn toàn bị sốc. Cô ta không thể cạnh tranh với sự chân thật và cảm xúc.
Đúng lúc này, Lục Phong bấm nút.
An Hi xuất hiện trên một kênh truyền hình lớn, tham gia vào một cuộc phỏng vấn trực tiếp ngay tại Lục Thị.
Phóng viên: "Thưa Phu nhân An Hi, cô nghĩ sao về những cáo buộc của cô Tiêu Ái, cho rằng cô đã đạo văn từ cha mình, người đã bị sa thải?"
An Hi nhìn thẳng vào máy quay, đôi mắt cô không hề né tránh.
"Tôi cảm ơn cô Tiêu Ái đã nhắc nhở tôi về cha tôi. Cha tôi là niềm tự hào của tôi. Về cáo buộc 'sao chép', tôi không phủ nhận tôi đang tiếp tục ước mơ của cha tôi. Dự án 'Aurora' là tâm huyết của ông ấy. Nhưng tôi muốn hỏi cô Tiêu Ái: Cô có bằng chứng nào cho thấy cha tôi đã bán ý tưởng đó cho đối thủ không, hay chỉ là bằng chứng về âm mưu đã hủy hoại ông ấy mười năm trước?"
Cô ngừng lại một chút. "Nếu cô Tiêu Ái muốn dùng việc cha tôi bị sa thải để tấn công tôi, thì tôi sẵn lòng đón nhận. Tôi, với tư cách là người vợ của Tổng tài Lục Phong, sẽ làm mọi cách để minh oan cho người đã khuất. Và tôi tin vào sự công bằng của pháp luật."
Sự điềm tĩnh và sự chân thành của An Hi đã làm lung lay mọi nghi ngờ. Nhưng đòn quyết định vẫn chưa được tung ra.
"Và thưa Phu nhân," phóng viên hỏi tiếp, "Việc Tổng tài Lục Phong ủng hộ cô một cách không điều kiện, liệu có phải là vì đây chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt để anh ấy kiểm soát Lục Thị?"
An Hi mỉm cười, một nụ cười mà chỉ Lục Phong mới hiểu được sự giả tạo.
"Tôi sẽ để Tổng tài Lục Phong trả lời câu hỏi này," cô nói.
Lục Phong bất ngờ xuất hiện, bước vào khung hình và đứng sau lưng An Hi. Anh đặt tay lên vai cô, một cử chỉ đầy tình cảm nhưng cũng đầy quyền lực.
"Tôi nghĩ tôi đã nói rõ rồi," Lục Phong nhìn thẳng vào ống kính. "Cuộc hôn nhân của chúng tôi là sự lựa chọn của trái tim và lý trí. Tôi cưới An Hi không phải vì cô ấy là ai, mà vì cô ấy là người duy nhất tôi tin tưởng. Tôi tin vào sự chính trực của cô ấy, tin vào tài năng của cô ấy, và tin vào ước mơ mà cô ấy đang theo đuổi. Bất kỳ ai tấn công danh dự của cô ấy đều đang tấn công vào Lục Thị và danh dự của tôi. Và chúng tôi sẽ có biện pháp pháp lý thích đáng đối với những cáo buộc sai sự thật, bao gồm cả việc phơi bày hồ sơ tham nhũng và thao túng cổ phiếu của các bên liên quan."
Lục Phong nhìn An Hi, ánh mắt anh dịu dàng nhưng đầy đe dọa. Anh nhẹ nhàng cúi xuống, hôn lên trán An Hi, một cử chỉ công khai thể hiện sự bảo vệ tuyệt đối.
"Cô ấy là vợ tôi. Điều đó là đủ," anh kết luận.
Cú phản công hoàn hảo. An Hi sử dụng sự thật (minh oan cho cha) để bao bọc lời nói dối (tình yêu giả). Lục Phong sử dụng quyền lực tuyệt đối của mình để xác nhận lời nói dối đó.
Buổi họp báo của Tiêu Ái tan vỡ trong hỗn loạn. Sự nghiệp của cô ta bị đặt dấu chấm hỏi.
Sáu giờ tối, khi mọi thứ đã lắng xuống. Lục Thị đã ổn định.
An Hi và Lục Phong trở lại căn penthouse. Cả hai đều kiệt sức, nhưng đầy chiến thắng.
"Chúng ta đã thành công," An Hi nói, cô tháo giày cao gót.
"Thành công một cách ngoạn mục," Lục Phong chỉnh lại cà vạt. "Cô đã học cách sử dụng cảm xúc để chiến đấu, An Hi. Đó là điều mà ngay cả Lý Minh hay Tiêu Ái cũng không ngờ tới."
An Hi nhìn anh. Cô nhớ lại nụ hôn công khai trên trán, và nụ hôn vụng trộm đêm qua.
"Nụ hôn đó... cũng là một phần của diễn xuất sao?" An Hi hỏi, giọng cô nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Lục Phong dừng lại. Anh không trả lời ngay. Anh bước đến gần cô, thu hẹp khoảng cách.
"Nếu đó là diễn xuất, thì nó là màn trình diễn chân thật nhất tôi từng thực hiện," anh nói.
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô. "Chúng ta đã bắt đầu hợp tác bằng một hợp đồng, An Hi. Nhưng cô đã nhìn thấy giấc mơ 'Aurora' của tôi, và tôi đã nhìn thấy sự kiên cường và nỗi đau của cô. Chúng ta không còn là người xa lạ nữa."
"Nhưng hợp đồng vẫn còn," An Hi nhắc nhở. "Và nó vẫn có điều khoản cấm thân mật."
"Đúng vậy," Lục Phong gật đầu, ánh mắt anh tối sầm lại. "Nhưng có những thứ, một khi đã xảy ra, thì không thể phủ nhận. Tôi không thể hứa rằng tôi sẽ không vi phạm điều khoản đó lần nữa. Đặc biệt là khi cô đã không khóa cánh cửa thông."
An Hi ngước nhìn anh, trái tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô đã chờ đợi câu nói này, nhưng lại sợ hãi nó.
"Chúng ta nên làm gì đây?" cô hỏi.
Lục Phong mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi và chân thật. "Hãy để cho 'Ánh Sáng Hợp Đồng' tự quyết định. Tối nay, chúng ta ăn mừng chiến thắng. Bằng cách nào đó, tôi muốn cô quyết định."
Anh bước lùi lại, để lại khoảng không gian cho cô. An Hi đứng đó, nhìn cánh cửa thông đã không khóa, nhìn người đàn ông đang chờ đợi câu trả lời.
Hợp đồng đã kết thúc vai trò của nó. Giờ đây, mọi thứ chỉ còn là giữa An Hi và Lục Phong.
An Hi mỉm cười, một nụ cười đầy thách thức. Cô biết mình sẽ làm gì. Cô không cần phải quyết định. Cô chỉ cần hành động.
Cô bước về phía anh, không nói một lời nào, và nhẹ nhàng đặt tay lên ngực anh, nơi cô có thể cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim Tổng tài.
Cuộc chiến quyền lực đã kết thúc. Cuộc chiến tình yêu mới bắt đầu.