Chuyến bay trở về từ Venice là một sự tĩnh lặng đến khó chịu. Cả An Hi và Lục Phong đều cố gắng duy trì vẻ chuyên nghiệp của mình. Cánh cửa khoang máy bay đóng lại cũng là lúc họ mặc lại chiếc áo giáp sắt của Tổng tài và Trưởng phòng. Những ánh mắt nồng ấm, những câu nói lãng mạn tại Venice đã biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và tập trung vào công việc.
Tuy nhiên, có một điều đã thay đổi: An Hi đã không khóa cánh cửa thông giữa hai phòng, và cô biết, Lục Phong cũng nhận ra điều đó.
Ngay khi họ đặt chân xuống Lục Thị, không khí nặng nề đã bao trùm. Dự án "Aurora", dù đã có đối tác lớn là Visconti, vẫn đang đứng trước nguy cơ bị phá hủy từ bên trong.
"Tiêu Ái đã không lãng phí thời gian," Lục Phong trầm giọng, ngay khi họ bước vào phòng làm việc của anh. "Cô ta lợi dụng sự vắng mặt của chúng ta để tung tin đồn rằng dự án 'Aurora' là một sự mạo hiểm vô ích, chỉ là cái cớ để tôi tiêu xài ngân quỹ. Quan trọng hơn, cô ta đã tiếp cận đội ngũ công nghệ nòng cốt."
An Hi nhíu mày. "Hành động cụ thể là gì?"
"Hacker. Một cuộc tấn công mạng quy mô nhỏ, nhưng được thiết kế để làm hỏng mã nguồn chính của 'Aurora' và xóa các tập tin liên quan đến hợp đồng Visconti. Mặc dù đội ngũ kỹ thuật đã ngăn chặn, nhưng việc này đã làm dấy lên sự nghi ngờ nghiêm trọng từ các nhà đầu tư trung lập."
"Ai là người đứng sau việc này?"
Lục Phong đặt một tập hồ sơ xuống bàn. "Tất cả đều dẫn đến Văn phòng Marketing. Cụ thể là Trợ lý của Giám đốc điều hành, tên là Lâm Khang. Hắn từng là người của Lý Minh, và gần đây đã có những giao dịch đáng ngờ với một công ty truyền thông thuộc sở hữu của gia đình Tiêu Ái."
Lục Phong nhìn An Hi, ánh mắt anh đầy sự tin tưởng. "Đây là lĩnh vực của cô, An Hi. Tôi cần cô tự mình xử lý Lâm Khang. Cô phải làm điều đó một cách hoàn toàn sạch sẽ và dứt khoát. Nếu cô để hắn ta lọt lưới, Tiêu Ái sẽ có thêm một con bài nữa để đe dọa chúng ta."
An Hi cảm thấy vai mình nặng trĩu. Đây là bài kiểm tra cuối cùng về quyền lực và sự dũng cảm của cô. Cô không còn là Trưởng phòng bé nhỏ; cô phải hành động như 'Phu nhân Tổng tài' nắm quyền điều hành.
"Tôi sẽ không để anh thất vọng," An Hi nói, giọng cô đầy kiên quyết.
An Hi bước vào Văn phòng Marketing. Sự uy quyền tỏa ra từ cô đã khiến cả căn phòng im lặng. Cô triệu tập một cuộc họp riêng với Lâm Khang trong phòng họp nhỏ.
Lâm Khang là một người đàn ông lanh lợi, luôn tỏ ra chuyên nghiệp. Nhưng khi An Hi đối diện hắn, cô nhìn thấy sự lo lắng thoáng qua trong mắt hắn.
"Lâm Khang, tôi không cần mất thời gian với những lời vòng vo," An Hi nói, cô đặt tập hồ sơ giao dịch của hắn ta với công ty của Tiêu Ái xuống bàn. "Tôi biết Tiêu Ái đã trả cho anh bao nhiêu để anh thực hiện cuộc tấn công vào 'Aurora'. Anh không phải là một hacker chuyên nghiệp, anh chỉ là một con tốt bị lợi dụng. Hãy nói cho tôi biết, Tiêu Ái đã ra lệnh cụ thể gì, và tôi có thể đảm bảo anh sẽ có một lối thoát dễ dàng."
Lâm Khang cười gượng. "Trưởng phòng An Hi, cô nói gì vậy? Tôi không hiểu..."
An Hi đập tay xuống bàn, hành động này khiến hắn ta giật mình. "Đừng giả vờ nữa! Nếu anh hợp tác, anh sẽ chỉ bị sa thải, và tôi sẽ giữ im lặng về hành vi vi phạm pháp luật của anh. Nếu anh cố gắng che giấu, tôi sẽ giao bằng chứng này cho bên công tố về tội phá hoại tài sản công ty, và sự nghiệp của anh sẽ kết thúc trong tù. Anh chọn đi."
An Hi đã học được sự tàn nhẫn cần thiết của Lục Phong. Cô biết rằng, đối với những người như Lâm Khang, sự mềm mỏng chỉ là dấu hiệu của sự yếu đuối.
Lâm Khang run rẩy, sụp đổ hoàn toàn trước sự đe dọa không khoan nhượng của An Hi. Hắn ta cúi gằm mặt và khai ra mọi thứ: Tiêu Ái đã yêu cầu hắn ta cài một đoạn mã độc, và quan trọng hơn, Tiêu Ái đang âm mưu sử dụng một buổi phỏng vấn sắp tới để công bố bằng chứng giả mạo về việc An Hi đã "sao chép" ý tưởng "Aurora" từ cha mình, người đã bị công ty cũ sa thải.
An Hi nhận ra, mục tiêu của Tiêu Ái không chỉ là Lục Phong. Cô ta muốn hủy hoại danh dự của An Hi, nơi cô dễ bị tổn thương nhất.
An Hi sa thải Lâm Khang ngay lập tức, đảm bảo hắn ta bị áp giải ra khỏi tòa nhà dưới sự giám sát chặt chẽ. Cô đã xử lý khủng hoảng một mình.
Trong khi đó, Lục Phong đang phải đối mặt với áp lực từ gia tộc. Họ yêu cầu anh làm rõ tin đồn về sự bất ổn của "Aurora" và chất vấn anh về sự "hời hợt" trong việc chọn lựa vợ.
Buổi tối, khi Lục Phong trở về căn penthouse, anh trông cực kỳ mệt mỏi. Anh tháo cà vạt, ném nó lên ghế sô pha và rót một ly rượu mạnh. Ánh mắt anh xa xăm, chứa đầy sự thất vọng và căng thẳng.
An Hi bước ra từ phòng mình. Cô đã tắm rửa và mặc một chiếc áo choàng lụa mỏng. Cô thấy sự mệt mỏi trên khuôn mặt anh, và cô nhớ lại sự quan tâm mà anh dành cho cô ở Venice.
"Anh đã thắng cuộc chiến với Tiêu Ái chưa?" An Hi hỏi, giọng cô dịu dàng, không còn vẻ chuyên nghiệp.
Lục Phong nhấp một ngụm rượu. "Tạm thời. Gia đình Tiêu Ái đang gây áp lực lên các nhà đầu tư nhỏ. Họ muốn lật đổ tôi. Cô ta đang cố gắng biến cuộc chiến này thành một cuộc chiến gia tộc, sử dụng mọi luật lệ cũ rích để chống lại tôi. Tôi đang kiệt sức."
"Đừng lo lắng về 'Aurora' nữa," An Hi nói, cô bước đến gần anh. "Tôi đã xử lý xong Lâm Khang. Hắn ta đã khai hết, Tiêu Ái chính là người đứng sau mọi thứ. Cô ta đang lên kế hoạch cho một buổi phỏng vấn để tố cáo tôi đạo văn từ cha tôi."
Lục Phong nhìn cô. "Cô đã làm rất tốt. Cô là một chiến binh xuất sắc."
"Anh cũng vậy, Lục Phong," An Hi nói.
Lục Phong đặt ly rượu xuống. Anh nhìn thẳng vào mắt An Hi, và sự lạnh lùng trong mắt anh tan chảy. Anh kéo cô lại gần.
"Tôi biết chúng ta có một hợp đồng, An Hi. Nhưng đôi khi, tôi cảm thấy như cô là người duy nhất tôi có thể tin tưởng tuyệt đối. Người duy nhất không muốn lấy đi thứ gì đó của tôi."
"Tôi cũng vậy," An Hi thừa nhận, giọng cô run rẩy. "Tôi chỉ muốn minh oan cho cha, và anh là người duy nhất cho tôi cơ hội đó."
Sự căng thẳng giữa họ đạt đến đỉnh điểm. Venice, chiếc thuyền gondola, ánh sáng lãng mạn, tất cả đã quay trở lại. Lục Phong nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên.
"Tôi không biết liệu đây có phải là một phần của hợp đồng hay không," anh thì thầm, giọng anh khàn đặc.
"Tôi cũng không biết," An Hi đáp lại, trái tim cô đập thình thịch.
Lục Phong nhẹ nhàng hôn cô. Đó không phải là một nụ hôn chuyên nghiệp, cũng không phải nụ hôn của một kẻ tính toán quyền lực. Nó là một nụ hôn thăm dò, nhẹ nhàng, nhưng lại mang một sự khao khát chôn giấu từ lâu. Nụ hôn này vi phạm mọi điều khoản của hợp đồng, nhưng lại là điều cần thiết nhất vào lúc này.
An Hi ban đầu hơi ngập ngừng, nhưng cô nhanh chóng đáp lại. Cô đặt tay lên vai anh, sự mệt mỏi và áp lực của cuộc chiến tan biến trong khoảnh khắc này.
Lục Phong giữ nụ hôn kéo dài, sau đó anh nhẹ nhàng buông cô ra, thở dốc.
Họ nhìn nhau trong sự tĩnh lặng. Sự bối rối, sự xấu hổ, nhưng trên hết là sự hưng phấn của sự thật đã được phơi bày.
"Tôi xin lỗi," Lục Phong nói.
"Không cần xin lỗi," An Hi nói, giọng cô khẽ hơn bao giờ hết. "Đó chỉ là... một khoảnh khắc mất kiểm soát. Chúng ta hãy quên nó đi."
Lục Phong gật đầu, nhưng ánh mắt anh nói rằng anh sẽ không bao giờ quên.
"Chúng ta cần tập trung vào Tiêu Ái. Kế hoạch công bố tố cáo của cô ta phải bị ngăn chặn," Lục Phong nói, cố gắng chuyển sự tập trung sang công việc.
An Hi đã lấy lại bình tĩnh. "Tôi biết. Cô ta sẽ công bố vào buổi họp báo của Tập đoàn Truyền thông Ánh Dương vào sáng mai. Chúng ta phải có một đòn phản công khiến cô ta không kịp trở tay."
Lục Phong mỉm cười, một nụ cười mệt mỏi nhưng đầy tự hào. "Tôi luôn biết cô là đối tác hoàn hảo. Bây giờ, chúng ta phải làm việc. Cô sẽ phải chứng minh, không phải chỉ với hội đồng, mà với cả công chúng, rằng Tiêu Ái đang nói dối."
An Hi quay lại phòng mình, đóng cánh cửa thông lại, nhưng cô không khóa. Cô biết nụ hôn đó là dấu hiệu cho thấy cuộc chiến không chỉ còn là về hợp đồng. Nó đã là cuộc chiến giành lấy trái tim.
Sáng hôm sau, phòng làm việc của An Hi ngập tràn tài liệu. Cô đang chuẩn bị cho cuộc chiến truyền thông lớn nhất của đời mình.
Lục Phong bước vào, không nói lời nào về đêm hôm trước. Anh chỉ đưa cho cô một tập tài liệu mới.
"Đây là hồ sơ kinh doanh của Tiêu Ái trong mười năm qua. Cô ta đã dùng quỹ của gia đình để mua chuộc các phóng viên và thao túng giá cổ phiếu. Cô ta là một con cáo già, nhưng cô ta phạm lỗi lầm lớn nhất là tấn công vào dự án 'Aurora' của chúng ta."
An Hi nhìn tập tài liệu. Cô biết, đã đến lúc phải tấn công bằng tất cả những gì cô có.
"Tôi cần một đoạn video. Một đoạn video cảm động và chân thật về dự án 'Aurora', về ý nghĩa của nó, không chỉ với Lục Thị, mà còn với tôi và cha tôi. Chúng ta sẽ tung nó lên mạng xã hội ngay trước khi Tiêu Ái bắt đầu họp báo."
Lục Phong gật đầu. "Tôi sẽ lo phần kỹ thuật và truyền thông. Còn cô, An Hi, hãy chuẩn bị cho một cuộc phỏng vấn trực tiếp. Cô sẽ xuất hiện với tư cách là người phụ nữ bị vu oan, nhưng cũng là người đã tìm thấy tình yêu và sự bảo vệ từ Tổng tài Lục Phong."
"Diễn kịch lãng mạn lần cuối, phải không?" An Hi hỏi, ánh mắt cô đầy thách thức.
"Không phải là lần cuối, An Hi," Lục Phong nói, bước đến gần cô, giọng anh trầm ấm. "Nó chỉ là sự khởi đầu."