tổng tài xin chỉ giáo

Chương 3: Cú va chạm trong thang máy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Ngọc bước vào tòa nhà Hạo Thị với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Cô biết hôm nay sẽ là ngày bận rộn – Hạo Kiến Hạo đã dặn hôm nay cô sẽ tham gia buổi họp dự án cùng phòng kinh doanh. Cả đêm qua, Ngọc đã nằm mơ thấy Hạo với ánh mắt sắc như dao, vừa lạnh lùng, vừa đầy quyền lực. Cô thở dài, tự nhủ: “Phải bình tĩnh, phải chứng minh bản thân. Không được để tim loạn nhịp trước tổng tài nữa.”

Tuy nhiên, định mệnh dường như không đồng ý với quyết tâm của cô. Khi bước vào thang máy, Ngọc vừa cúi xuống chỉnh lại dây giày, vừa kiểm tra điện thoại để xem lịch trình họp. Cô chẳng để ý đến người đàn ông cũng vừa bước vào thang máy cùng tầng.

“Chào buổi sáng,” giọng trầm lạnh nhưng ngọt ngào cất lên, khiến Ngọc giật mình. Cô ngẩng đầu… và nhận ra, người đứng trước mặt mình không ai khác chính là Hạo Kiến Hạo.

Tim Ngọc đập thình thịch. Cô cố gắng đứng thẳng, mỉm cười gượng gạo: “À… chào anh… Hôm nay… em… dạ…”

Hạo chỉ nhếch môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, không nói thêm lời nào. Thang máy bắt đầu chuyển động, nhưng đúng lúc ấy, Ngọc vội vàng lùi lại để tránh va chạm với người đàn ông đứng gần cửa.

Nhưng bước chân vụng về khiến cô trượt chân, té về phía Hạo. Tay cô va vào người anh, làm Hạo hơi lùi lại để giữ thăng bằng.

“Á!” – Ngọc hét lên, đỏ bừng mặt vì xấu hổ.

Hạo nhìn cô với ánh mắt… như vừa bất ngờ, vừa khó hiểu. Anh hơi nhíu mày, tay vẫn đặt lên thành thang máy để giữ thăng bằng, ánh mắt lấp ló vẻ vừa nghiêm nghị vừa bực bội nhẹ.

“Cô… không sao chứ?” giọng trầm, trầm đến mức Ngọc cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.

Ngọc gật gù, lắp bắp: “Dạ… em… em không sao… chỉ là… té một chút thôi.”

Hạo nhếch môi, một nụ cười thoáng qua, nhưng đủ để Ngọc cảm thấy tim mình rung lên. Anh cúi xuống, ánh mắt dò xét: “Cô đi lại bất cẩn quá. Trong môi trường này… bất cẩn có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng.”

Ngọc đỏ mặt, cúi đầu, tự nhủ: “Ôi trời… hôm nay mình chắc chắn sẽ trở thành tâm điểm bàn tán rồi…”

Thang máy vẫn chuyển động lên từng tầng, và dừng lại ở tầng 7 – nơi một nhân viên bước vào. Cú va chạm khiến Ngọc hơi mất thăng bằng, va vào Hạo lần thứ hai.

“Á…!” Ngọc lại hét lên, tay chạm vào ngực Hạo. Lần này, cô hoàn toàn sững sờ vì khoảng cách quá gần.

Hạo hơi nghiêng người, nâng tay cô lên để giữ thăng bằng. Ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, sắc lạnh nhưng cũng có chút gì đó… tinh nghịch, khiến Ngọc run rẩy.

“Cô… quá vụng về,” anh nói, giọng trầm như nặng lời, nhưng không hề gay gắt.

Ngọc đỏ mặt, vừa bối rối vừa cảm thấy hơi… phấn khích. “Em… em xin lỗi… em không cố ý…”

Hạo gật đầu, hạ tay cô, nhưng ánh mắt vẫn dõi theo từng cử chỉ nhỏ của cô. Ngọc cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô tự hỏi: “Sao anh ấy lại khiến mình vừa sợ vừa thích đến vậy…”

Khi thang máy dừng ở tầng 10 – tầng văn phòng của Hạo Thị – Ngọc cố gắng lấy lại bình tĩnh, bước ra ngoài. Nhưng vừa mở cửa, cô lại vấp nhẹ vào mép thảm, suýt ngã. Lần này, Hạo nhanh nhẹn nắm tay cô kéo lại, giữ cô đứng vững.

Ngọc đỏ mặt đến tận gáy, lắp bắp: “Dạ… cảm ơn anh…”

Hạo nhìn cô, đôi mắt sắc nhưng không còn lạnh lùng như trước. “Cô… thật sự cần học cách đi đứng cẩn thận hơn. Trong công ty này, không phải lúc nào cũng có người kịp cứu cô.”

Ngọc chỉ biết gật đầu, tim đập như trống trận. Cô cảm thấy một cảm giác lạ – vừa hồi hộp, vừa thích thú – khi thấy Hạo quan tâm theo cách… đặc biệt, dù chỉ là cứu cô khỏi té ngã.

Sau khi vào phòng họp, Ngọc cố gắng ngồi yên, ghi chép cẩn thận, nhưng đôi mắt vẫn lén nhìn Hạo. Anh ngồi trên ghế giám đốc, dáng người thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy quyền lực. Mọi cử chỉ của anh đều toát ra sự uy nghi, khiến Ngọc vừa kính nể vừa… rung động.

Trong lúc Ngọc đang ghi chú, Hạo bất ngờ nhìn về phía cô, ánh mắt sắc lạnh. Ngọc giật mình, cúi đầu xuống vội, nhưng trong lòng lại cảm thấy… vui đến lạ. Cô nhận ra rằng, dù Hạo lạnh lùng, quyền lực và khó gần, nhưng anh cũng đang quan sát, để ý đến mình.

Cuối buổi sáng hôm đó, Ngọc đứng bên cửa sổ, nhìn ra thành phố rộng lớn. Cô tự nhủ: “Hôm nay… mình đã gặp tổng tài hai lần trong những tình huống dở khóc dở cười. Anh ấy vừa lạnh lùng, vừa quyền lực… nhưng sao… lại khiến trái tim mình loạn nhịp đến vậy…”

Còn Hạo, trong văn phòng rộng lớn, đứng nhìn cô gái nhỏ bé kia qua khung cửa kính, ánh mắt sắc lạnh nhưng lộ chút tò mò. Anh nhủ thầm: “Cô ấy… khác biệt. Vừa ngốc nghếch, vừa dũng cảm. Có lẽ… sẽ là một thử thách thú vị cho tôi.”

Ánh nắng chiếu qua cửa kính, hắt lên gương mặt lạnh lùng nhưng hấp dẫn của tổng tài Hạo Kiến Hạo. Ngọc bước vào thế giới của anh, và cú va chạm trong thang máy hôm nay… chính là dấu mốc đầu tiên cho một mối quan hệ vừa hài hước, vừa ngọt ngào, vừa đầy thử thách.

Ngọc thở dài, vừa lo lắng, vừa hồi hộp. Cô biết, mình vừa bước vào một cuộc phiêu lưu mới – nơi có tổng tài lạnh lùng, quyền lực… và trái tim cô sẽ không bao giờ yên bình như trước nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×