Sáng sớm hôm nay, Ngọc thức dậy sớm hơn thường lệ. Cô ngồi bên cửa sổ căn phòng thuê nhỏ, nhấp một ngụm cà phê, vừa hồi tưởng lại cú va chạm trong thang máy hôm qua, vừa tự nhủ: “Hôm nay… là ngày thật sự bắt đầu công việc. Phải bình tĩnh, phải cố gắng hết sức. Tổng tài Hạo Kiến Hạo không phải là người dễ gần. Không được vụng về.”
Cô chọn bộ vest màu pastel nhạt, chỉnh sửa lại mái tóc dài, và kiểm tra túi xách một lần nữa: bút, sổ tay, laptop. Mọi thứ đều sẵn sàng, trừ… tim cô vẫn đập nhanh mỗi khi nghĩ đến Hạo.
Khi bước vào sảnh tòa nhà, Ngọc cảm nhận ngay sự khác biệt: mọi thứ ở Hạo Thị đều hiện đại, sang trọng và toát lên quyền lực. Nhân viên đi lại rộn ràng, nhưng khi Hạo xuất hiện ở góc sảnh, tất cả đều tự động lùi lại, cúi chào, và ánh mắt dõi theo từng bước đi của anh.
Ngọc hít một hơi thật sâu, bước đi thật tự tin, dù trong lòng vẫn còn lo lắng. Cô biết, hôm nay là ngày cô phải chứng minh năng lực của mình, và cũng là ngày cô sẽ trực tiếp tiếp xúc với tổng tài lạnh lùng bậc nhất.
Khi bước vào phòng làm việc, Ngọc được hướng dẫn ngồi cạnh bàn của mình. Trước mặt là màn hình máy tính sáng lấp lánh, những tài liệu chất đống, và điện thoại công ty nằm sẵn. Cô thở dài, vừa hứng thú vừa hồi hộp.
Vừa lúc đó, Hạo bước vào phòng, dáng người thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng quét qua toàn bộ nhân viên. Ngọc cảm giác tim mình như bị siết lại. Anh dừng lại trước bàn cô, giọng trầm mà dứt khoát:
“Ngọc, hôm nay cô sẽ trực tiếp tham gia vào dự án chiến lược. Đây là lần đầu tiên, nhưng tôi muốn cô làm việc độc lập. Mọi chi tiết đều quan trọng. Sai sót… sẽ phải chịu trách nhiệm.”
Ngọc gật đầu, cố gắng bình tĩnh, nhưng giọng nói vẫn hơi run: “Dạ… em sẽ cố gắng hết sức, anh Hạo ạ.”
Hạo gật đầu, không nói thêm, quay về bàn làm việc của mình. Ngọc cúi xuống, mở laptop, bắt đầu nghiên cứu tài liệu dự án. Nhưng chưa kịp tập trung, cô đã nhận ra: môi trường ở đây không hề đơn giản. Các nhân viên xung quanh đều chuyên nghiệp, nhanh nhẹn, và không ai là không cảm nhận được uy quyền từ Hạo.
Cô nhìn sang Hạo, đang ngồi cách đó vài mét, ánh mắt vẫn dõi theo các con số trên màn hình. Không một nụ cười, không một lời nói thừa – chỉ có sự tập trung tuyệt đối và quyền lực lấn át tất cả. Ngọc vừa sợ, vừa hứng thú. Cô tự nhủ: “Người đàn ông này… không chỉ lạnh lùng mà còn khiến mọi người phải nể sợ. Nhưng sao… mình lại muốn được gần anh ấy hơn…”
Giữa lúc Ngọc đang mải quan sát, điện thoại trên bàn reo lên. Đó là cuộc gọi từ phòng kinh doanh. Ngọc vừa nghe vừa ghi chép, tay run run vì vừa lo lắng vừa hồi hộp. Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng không thể ngăn đôi mắt nhìn sang Hạo.
“Ngọc, tôi muốn cô hoàn thành báo cáo sơ bộ trước trưa. Tập trung vào số liệu, đừng để xảy ra sai sót.” Giọng Hạo lạnh lùng, nhưng không hề gay gắt. Ngọc hít một hơi sâu, gật đầu: “Dạ, em hiểu.”
Cả buổi sáng trôi qua với nhịp độ nhanh. Ngọc nhận ra công việc tại Hạo Thị khác hẳn mọi công ty cô từng làm: mỗi con số, mỗi quyết định đều quan trọng, và Hạo luôn theo sát từng chi tiết. Cô vừa học hỏi vừa lo lắng, nhưng đồng thời cũng cảm thấy phấn khích.
Đến giờ nghỉ trưa, Ngọc đứng ngoài hành lang, tay cầm ly nước, mắt vẫn nhìn vào văn phòng nơi Hạo đang làm việc. Một đồng nghiệp đi qua, cười nhẹ: “Cô Ngọc à, đừng lo lắng quá. Tổng tài Hạo khó gần thật, nhưng nếu cố gắng, cô sẽ thích nghi được.”
Ngọc gật đầu, nhưng trong lòng vẫn rối bời. Cô nhớ lại lần va chạm trong thang máy hôm qua, nhớ ánh mắt lạnh lùng nhưng tò mò của Hạo, và tim cô lại nhói lên lạ kỳ.
Buổi chiều, Hạo gọi Ngọc vào phòng họp riêng. Anh đưa ra bản dự án mới, giải thích các mục tiêu chiến lược và yêu cầu cô báo cáo lại sau vài giờ. Ngọc chăm chú lắng nghe, ghi chép cẩn thận, nhưng vẫn không quên nhìn Hạo. Anh đứng đó, dáng người thẳng tắp, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đôi khi lóe lên sự tinh tế khi chỉ ra một chi tiết nhỏ.
Ngọc nhận ra mình vừa sợ, vừa ngưỡng mộ, vừa… rung động trước người đàn ông này. Cô tự hỏi: “Sao tổng tài có thể vừa lạnh lùng, quyền lực, lại khiến mình muốn gần gũi đến vậy?”
Khi buổi làm việc kết thúc, Ngọc trở về bàn, hoàn thành báo cáo sơ bộ và gửi cho Hạo. Chưa đầy mười phút sau, điện thoại rung lên: thông báo từ Hạo. Chỉ là một dòng tin nhắn ngắn gọn:
“Báo cáo tốt. Tiếp tục phát huy.”
Ngọc đỏ mặt, cảm giác vừa hạnh phúc vừa tự hào trào dâng. Chỉ một dòng tin nhắn, nhưng với cô, đó là sự công nhận từ tổng tài lạnh lùng mà quyền lực bậc nhất.
Khi tan làm, Ngọc đứng tại cửa sảnh, nhìn tòa nhà cao chọc trời, tự nhủ: “Ngày đầu tiên… vừa khó khăn, vừa đáng nhớ. Mình đã bước vào thế giới của tổng tài Hạo Kiến Hạo. Và mình sẽ… cố gắng để không phụ lòng kỳ vọng của anh ấy. Nhưng sao… tim mình cứ rung mỗi khi nghĩ đến anh ấy…”
Hạo, ở văn phòng trên tầng 20, đứng trước cửa sổ, nhìn ra thành phố rộng lớn. Anh nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt sắc lạnh nhưng lóe lên sự tò mò:
“Ngọc… cô ấy… khác biệt. Vừa ngốc nghếch, vừa chăm chỉ. Có lẽ… sẽ là một thử thách thú vị cho tôi.”
Ánh nắng chiều chiếu qua cửa kính, hắt lên gương mặt lạnh lùng nhưng hấp dẫn của tổng tài Hạo Kiến Hạo. Một người đàn ông quyền lực, lạnh lùng, nhưng bí ẩn và đầy sức hút. Ngọc bước vào thế giới của anh, và hôm nay – ngày đầu tiên – đã đánh dấu bước khởi đầu cho mối quan hệ vừa nghiêm túc, vừa hài hước, vừa ngọt ngào.
Ngọc thở dài, vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc. Cô biết, mình sẽ còn phải đối mặt với nhiều thử thách, nhưng cũng sẽ có những khoảnh khắc khiến trái tim cô… rung động không ngừng.