Ngày thứ hai tại Hạo Thị bắt đầu với một cảm giác vừa hào hứng vừa lo lắng đối với Ngọc. Cô thức dậy sớm, chuẩn bị đồ đạc cẩn thận, và tự nhủ: “Hôm nay… sẽ phải cố gắng hết sức. Không được mắc lỗi. Không được để tổng tài Hạo Kiến Hạo thất vọng.”
Khi bước vào tòa nhà, cô đã thấy Hạo đứng tại sảnh, dáng người thẳng tắp, ánh mắt sắc lạnh quét qua toàn bộ nhân viên. Ngọc hít một hơi thật sâu, bước đi thật bình tĩnh, nhưng tim vẫn đập thình thịch.
“Ngọc,” Hạo gọi khi cô vừa tiến vào văn phòng, giọng trầm và dứt khoát, “tôi có một nhiệm vụ đặc biệt cho cô hôm nay.”
Ngọc đứng thẳng, mắt sáng lên, vừa lo lắng vừa hứng thú. “Dạ… nhiệm vụ gì ạ?”
Hạo nhún vai, nhưng ánh mắt vẫn không rời cô: “Công ty đang chuẩn bị báo cáo chiến lược cho dự án lớn sắp tới. Tôi muốn cô là người phụ trách sơ bộ toàn bộ dữ liệu, phân tích thị trường, và đề xuất kế hoạch cải tiến. Thời gian hoàn thành: hôm nay, trước 5 giờ chiều.”
Ngọc giật mình. Nhiệm vụ này không hề đơn giản, nhất là với một nhân viên mới như cô. Cô lắp bắp: “Dạ… em… em sẽ cố gắng, nhưng… liệu em có đủ khả năng không ạ?”
Hạo tiến đến gần, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quyết đoán: “Khả năng hay không, tôi muốn xem kết quả. Tôi tin rằng nếu cô dũng cảm nhận nhiệm vụ này, cô sẽ chứng minh được năng lực của mình. Nhưng nếu thất bại… hậu quả sẽ do cô chịu.”
Ngọc hít một hơi thật sâu, ánh mắt kiên định. Trong lòng cô, một cảm giác quyết tâm trỗi dậy: “Dạ… em sẽ không để thất vọng ạ. Em sẽ hoàn thành.”
Hạo gật đầu, quay trở lại bàn làm việc, không nói thêm lời nào. Nhưng Ngọc cảm nhận rõ: ánh mắt anh vẫn theo dõi từng cử chỉ của cô, vừa thử thách vừa tò mò.
Ngọc quay về bàn, mở laptop, bắt đầu tổng hợp dữ liệu. Cô phân tích từng con số, từng báo cáo thị trường, vừa ghi chép, vừa kiểm tra lại từng chi tiết. Mọi thứ đều phải chính xác, vì Ngọc biết Hạo không chấp nhận sai sót.
Giờ trưa, Ngọc vẫn miệt mài làm việc, tay run vì phải nhập số liệu chính xác, mắt mờ đi vì tập trung quá lâu. Một đồng nghiệp đi qua, cười nhẹ: “Cô Ngọc à, nhìn cô làm việc chăm chỉ quá. Nhưng nhớ nghỉ ngơi một chút, đừng quá sức.”
Ngọc gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lo lắng. Cô biết nhiệm vụ này không chỉ là thử thách về khả năng, mà còn là cơ hội để chứng minh bản thân trước Hạo – tổng tài lạnh lùng nhưng quyền lực bậc nhất.
Buổi chiều, Hạo đi vòng quanh văn phòng, dừng lại trước bàn Ngọc. Anh nhìn vào màn hình, ánh mắt sắc bén dò xét từng chi tiết. “Cô đang làm gì?”
Ngọc hơi giật mình, cúi đầu: “Dạ… em đang kiểm tra số liệu lần cuối, để chuẩn bị báo cáo trình anh.”
Hạo nhíu mày, không nói gì thêm, nhưng đôi mắt anh lóe lên vẻ quan sát. Ngọc cảm thấy vừa áp lực vừa… hưng phấn kỳ lạ. Cô tự nhủ: “Sao tổng tài này vừa nghiêm khắc vừa khiến tim mình rung lên…”
Đến gần 4 giờ chiều, Ngọc hoàn thành báo cáo sơ bộ, kiểm tra lại từng chi tiết một lần nữa. Cô đứng dậy, bước vào phòng họp, tay run run cầm tài liệu, tim đập thình thịch.
Hạo ngồi tại ghế giám đốc, ánh mắt sắc lạnh quét qua cô, nhưng không thiếu phần tò mò. Ngọc đặt báo cáo trước mặt anh, cúi đầu: “Dạ… em đã hoàn thành ạ.”
Hạo cầm báo cáo, lật từng trang, mắt không rời các số liệu và phân tích. Im lặng trong vài phút, nhưng Ngọc cảm nhận từng cử chỉ, từng ánh mắt sắc bén của anh, vừa áp lực vừa hồi hộp.
Cuối cùng, Hạo đặt bút xuống, gật đầu: “Cô làm tốt. Số liệu chính xác, phân tích hợp lý. Tôi hài lòng.”
Ngọc thở phào, cả cơ thể như vừa trút hết áp lực. Cô đỏ mặt, vừa vui mừng vừa hạnh phúc. “Dạ… em… cảm ơn anh Hạo ạ.”
Hạo nhíu mày, ánh mắt lạnh nhưng lại lóe lên một nụ cười thoáng qua: “Cô… dũng cảm, chịu áp lực và cẩn thận. Cô sẽ tiến bộ nhanh thôi.”
Ngọc cảm giác tim mình như muốn nhảy ra ngoài. Lần đầu tiên, cô nhận được lời khen từ tổng tài Hạo Kiến Hạo – người đàn ông vừa quyền lực, vừa khó gần.
Buổi tối, Ngọc trở về căn phòng thuê nhỏ, vẫn chưa hết bàng hoàng về ngày làm việc đầu tiên. Cô nhớ lại ánh mắt Hạo khi đọc báo cáo, nhớ cảm giác áp lực nhưng đồng thời hạnh phúc trào dâng.
“Ngày đầu tiên… nhiệm vụ đầu tiên… và mình đã hoàn thành. Nhưng sao… tim mình cứ nhói lên mỗi khi nghĩ đến anh ấy… Tổng tài Hạo Kiến Hạo thật sự quá đặc biệt…” Ngọc thở dài, vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc.
Ở văn phòng tầng 20, Hạo đứng trước cửa sổ, nhìn ra thành phố rộng lớn. Anh nhấp một ngụm cà phê, ánh mắt sắc lạnh nhưng lóe lên sự hài lòng và tò mò:
“Ngọc… cô ấy… không chỉ ngốc nghếch mà còn dũng cảm. Có lẽ… cô ấy sẽ là thử thách thú vị tiếp theo cho tôi.”
Ánh nắng chiều hắt qua cửa kính, chiếu lên gương mặt lạnh lùng nhưng hấp dẫn của Hạo. Ngọc bước vào thế giới của anh, và hôm nay – với lời thách thức và nhiệm vụ khó khăn – đã đánh dấu một bước tiến quan trọng, vừa thử thách, vừa khởi đầu cho mối quan hệ đầy ngọt ngào và thú vị.
Ngọc thở dài, tự nhủ: “Mình sẽ không bỏ cuộc. Dù có khó khăn đến đâu, mình cũng sẽ chứng minh năng lực… và, có lẽ… hiểu thêm về anh ấy.”