Buổi tối hôm đó, Hạo Thị tổ chức bữa tiệc thường niên tại một khách sạn sang trọng. Ánh đèn vàng rực rỡ, nhạc nền nhẹ nhàng, và toàn bộ nhân viên trong công ty đều diện những bộ vest, đầm lộng lẫy. Ngọc đứng trước gương trong phòng nghỉ của mình, nhìn vào bộ váy xanh pastel tinh tế, mái tóc uốn nhẹ rũ xuống vai, tay cầm chiếc clutch nhỏ.
“Ôi trời, hôm nay chắc chắn sẽ là ngày đáng nhớ…” Ngọc thầm nhủ, vừa háo hức vừa hồi hộp. Cô không chỉ phải tiếp xúc với đồng nghiệp, mà còn phải đối diện Hạo Kiến Hạo trong một sự kiện trang trọng.
Khi bước vào sảnh khách sạn, Ngọc lập tức cảm nhận không khí sang trọng và xa hoa. Nhân viên phục vụ di chuyển nhịp nhàng, khách mời trò chuyện rộn ràng, ánh đèn lấp lánh phản chiếu trên các bộ trang sức. Giữa tất cả, Hạo đứng cạnh bàn tiếp khách, dáng người thẳng tắp, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quyền lực. Ngọc thở dài, vừa sợ vừa háo hức.
Ngọc vừa tiến tới gần bàn tiệc thì… một chiếc bánh canapé bị rơi từ bàn bên cạnh, trượt trên sàn và lao thẳng về phía cô. Cô giật mình, tay đưa ra đỡ, nhưng trượt chân, suýt ngã về phía Hạo đang đứng gần đó.
“Á!” – Ngọc hét lên, khuôn mặt đỏ bừng, khiến vài người xung quanh quay lại nhìn.
Ngay lập tức, Hạo bước tới, tay nhanh chóng nắm lấy cô, giữ cho Ngọc đứng vững. Ánh mắt anh nhìn cô, sắc lạnh xen lẫn một chút quan tâm hiếm thấy, khiến tim Ngọc như nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Cô… ổn chứ?” giọng trầm trầm, nhưng trong đó có vẻ dịu dàng lạ thường.
Ngọc gật đầu, nhưng vẫn run run: “Dạ… em… em ổn… cảm ơn anh Hạo.”
Một vài đồng nghiệp cười khẽ, thì thầm với nhau: “Nhìn cô gái này… suýt chút nữa thì va vào tổng tài. May mà Hạo cứu kịp.”
Ngọc đỏ mặt, cúi đầu, vừa xấu hổ vừa cảm thấy tim mình rung lên lạ kỳ. Cô tự nhủ: “Sao tổng tài vừa lạnh lùng vừa khiến trái tim mình rung động đến vậy…”
Nhưng chưa dừng lại ở đó, khi Ngọc vừa rút lại chân, một vị khách trượt chân, suýt lao thẳng về phía cô. Lần này, Hạo nhanh nhẹn bước tới, chắn cô gái lại bằng cơ thể của mình, ánh mắt nghiêm nghị nhưng đầy quan tâm.
Ngọc cảm giác mặt mình nóng bừng. Cô hạ giọng: “Dạ… em… em xin lỗi, hôm nay… chắc mình làm phiền anh quá nhiều.”
Hạo chỉ nhếch môi, không trả lời, nhưng ánh mắt lóe lên một tia tình cảm khó nhận ra. Anh cúi xuống, giọng trầm: “Cô không phiền. Chỉ là… nên cẩn thận hơn.”
Mọi ánh mắt trong phòng dường như đều hướng về Ngọc. Một số đồng nghiệp thì thầm, bàn tán: “Nhân viên mới mà… được tổng tài để mắt đến rồi.”
Ngọc đỏ mặt, cúi xuống, cố gắng tránh ánh mắt mọi người. Cô biết hôm nay mình vô tình trở thành trung tâm chú ý. Một phần vì vụ té ngã, một phần vì Hạo luôn đứng bên cạnh bảo vệ cô.
Sau vài phút, bầu không khí trong phòng bớt căng thẳng. Ngọc tìm một góc yên tĩnh, tay vẫn run run cầm ly nước, mắt không rời Hạo. Anh đứng cách đó vài mét, ánh mắt nhìn về phía cô, không nói gì, nhưng dường như luôn theo sát từng cử chỉ nhỏ nhất.
Một đồng nghiệp tiến đến, cười nhẹ: “Cô Ngọc à, hôm nay xinh quá, lại còn được tổng tài quan tâm nữa. Chắc là mọi người trong công ty sẽ không quên ngày hôm nay đâu.”
Ngọc chỉ biết cười khẽ, tim vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Cô cảm giác mình vừa trải qua một buổi tối hỗn loạn, vừa thú vị, vừa căng thẳng, nhưng cũng đầy ngọt ngào.
Khi bữa tiệc kết thúc, Hạo tiến đến gần Ngọc, đưa tay giúp cô bước xuống bậc thang từ sân khấu tiệc. Ánh mắt anh dịu dàng, khác hẳn vẻ lạnh lùng thường ngày:
“Cô hôm nay… đã làm tốt. Dù có vài sự cố nhỏ, nhưng… tôi hài lòng với cách cô xử lý.”
Ngọc đỏ mặt, cúi đầu, giọng run run: “Dạ… em… cảm ơn anh Hạo. Em… cũng học hỏi được nhiều từ anh.”
Hạo nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng trở lại, nhưng nụ cười thoáng qua vẫn khiến Ngọc rung động: “Ngày mai, cô nên cẩn thận hơn. Không phải lúc nào tôi cũng có thể đứng bên cạnh để… cứu cô.”
Ngọc cười khẽ, tim đập mạnh: “Dạ… em sẽ nhớ lời anh.”
Trên đường ra khỏi khách sạn, Ngọc không ngừng hồi tưởng lại buổi tối hôm nay: cú ngã, ánh mắt Hạo, sự bảo vệ của anh… và cả cảm giác tim mình rung động lạ thường. Cô thầm nhủ: “Ngày hôm nay thật đáng nhớ… và chắc chắn… mình sẽ không bao giờ quên ánh mắt đó của anh.”
Hạo đứng trước cửa thang máy, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô gái nhỏ bé bước ra, nhưng trong lòng lại đầy tò mò:
“Ngọc… cô ấy… không chỉ xinh đẹp mà còn dũng cảm. Có lẽ… sẽ là người duy nhất khiến tôi quan tâm nhiều như vậy.”
Ánh đèn vàng chiếu lên gương mặt lạnh lùng nhưng hấp dẫn của Hạo. Cú hỗn loạn tại bữa tiệc hôm nay không chỉ khiến Ngọc trở thành trung tâm chú ý, mà còn làm lộ ánh mắt tình cảm hiếm thấy của tổng tài. Một bước ngoặt mới, vừa hài hước, vừa ngọt ngào, vừa đáng nhớ, đã mở ra trong mối quan hệ giữa Ngọc và Hạo.
Ngọc thở dài, vừa mệt vừa hạnh phúc. Cô biết, buổi tối này là khởi đầu cho những khoảnh khắc ngọt ngào, vừa thử thách, vừa gần gũi… và chắc chắn sẽ còn nhiều tình huống dở khóc dở cười trong hành trình bên tổng tài Hạo Kiến Hạo.