tổng tài xin chỉ giáo

Chương 7: Bắt đầu tiếp xúc thường xuyên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày mới tại Hạo Thị bắt đầu với ánh nắng ban mai chiếu qua cửa sổ văn phòng, phản chiếu lên những bề mặt sáng bóng và tạo nên một không gian vừa chuyên nghiệp vừa sang trọng. Ngọc bước vào công ty với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Cô biết hôm nay sẽ là ngày cô phải đối mặt với một chuỗi nhiệm vụ mới, đồng thời… cô cũng sẽ gặp Hạo nhiều hơn so với những ngày đầu tiên.

Vừa bước vào sảnh, Ngọc nhận ra Hạo đang đứng tại quầy tiếp khách, dáng người thẳng tắp, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy uy nghi. Ngay khi nhìn thấy cô, anh nhíu mày, nhưng nụ cười nhẹ thoáng qua làm trái tim Ngọc lại loạn nhịp. Cô cúi đầu chào, cố gắng bình tĩnh: “Chào anh…”

Hạo gật đầu, giọng trầm: “Hôm nay cô có buổi họp với phòng kinh doanh trước 9 giờ sáng. Chuẩn bị sẵn tài liệu chưa?”

Ngọc gật đầu, tay nắm chặt túi xách, lòng vừa hồi hộp vừa phấn khích. Cô biết, mỗi lần gặp Hạo, dù chỉ là vài phút, cũng đủ để tim cô rung động.

Trên đường đến phòng họp, Ngọc đi cạnh Hạo. Anh không nói nhiều, nhưng đôi mắt luôn dõi theo từng bước đi của cô. Cô cảm giác tim mình đập nhanh hơn, nhưng đồng thời cũng quyết tâm chứng minh năng lực: “Mình sẽ không để thất vọng trước anh ấy.”

Trong buổi họp, Ngọc phát hiện Hạo quan sát cô liên tục, ánh mắt sắc bén nhưng không thiếu phần tinh tế. Khi cô trình bày ý tưởng cho dự án mới, Hạo chỉ lặng im, nhưng đôi khi gật đầu hoặc nghiêng người để xem chi tiết trên màn hình laptop của cô. Ngọc cảm thấy vừa áp lực, vừa hạnh phúc: “Anh ấy đang thực sự quan tâm đến ý kiến của mình.”

Sau buổi họp, Hạo đưa Ngọc vào phòng riêng, trao cho cô một bộ tài liệu mới: phân tích thị trường và dự đoán xu hướng. “Công việc này phức tạp hơn hôm qua, nhưng tôi tin cô sẽ làm tốt. Nếu có vấn đề, cứ hỏi trực tiếp tôi.” Giọng anh trầm nhưng dịu dàng, khiến Ngọc đỏ mặt.

Cô cúi đầu, cố gắng không nhìn thẳng vào mắt anh: “Dạ… em sẽ cố gắng hết sức.”

Những ngày tiếp theo, Ngọc và Hạo gặp nhau liên tục: từ phòng họp đến thang máy, từ sảnh lễ tân đến phòng làm việc. Mỗi lần gặp, dù chỉ là một câu chào, một ánh mắt, hay một hành động nhỏ, đều khiến trái tim Ngọc rung lên lạ kỳ.

Một buổi sáng, khi Ngọc bước ra từ phòng photocopy, tay cầm một tập tài liệu dày, cô vô tình va vào Hạo. Tập tài liệu rơi xuống sàn, làm Hạo hơi nhíu mày, nhưng ngay lập tức anh quỳ xuống nhặt giúp cô. Ánh mắt anh nhìn cô, sắc lạnh nhưng lại lóe lên sự quan tâm:

“Cô cẩn thận hơn chút. Đây không phải là môi trường để sơ suất.”

Ngọc đỏ mặt, cúi đầu: “Dạ… em xin lỗi. Cảm ơn anh đã giúp.”

Một khoảnh khắc yên lặng, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự gần gũi. Hạo đứng dậy, nhấc tập tài liệu, đặt gọn trên bàn làm việc của Ngọc. “Tốt hơn hết là cô nên giữ nó cẩn thận. Tôi không muốn phải nhắc lần thứ hai.” Giọng anh lạnh, nhưng nụ cười thoáng qua khiến Ngọc không thể quên.

Trong những ngày làm việc tiếp theo, Ngọc nhận ra mình dần quen với nhịp công việc khắt khe của Hạo Thị, và đồng thời, cô cũng quen với những ánh mắt theo dõi, những hành động quan tâm lặng lẽ nhưng đầy ẩn ý của Hạo.

Một buổi trưa, Ngọc đang ăn nhẹ trong phòng nghỉ thì Hạo bất ngờ xuất hiện, tay cầm ly cà phê. “Cô ăn trưa chưa?” anh hỏi, giọng trầm, nhưng ánh mắt lấp ló vẻ quan tâm.

Ngọc hơi giật mình, cúi đầu: “Dạ… em… có rồi ạ, anh Hạo.”

Hạo đặt ly cà phê xuống bàn, ánh mắt không rời cô: “Nếu có vấn đề gì về dự án, cứ nói trực tiếp. Tôi không muốn cô phải bận tâm một mình.”

Ngọc đỏ mặt, tim rung lên lạ kỳ. “Dạ… em hiểu rồi ạ. Cảm ơn anh Hạo.”

Từ những tương tác nhỏ này, Ngọc nhận ra mình đang dần quen với sự hiện diện của Hạo trong đời sống hàng ngày. Mỗi lần anh nhấc máy trả lời cuộc gọi, mỗi lần anh nhìn cô khi trình bày ý tưởng, hay thậm chí chỉ là một ánh mắt lướt qua, đều khiến cô cảm thấy ấm lòng.

Một ngày khác, khi Ngọc vừa bước ra khỏi thang máy, Hạo đứng chờ sẵn. Anh đưa cho cô một tập hồ sơ, giọng trầm: “Cô sẽ chuẩn bị báo cáo này trước 5 giờ chiều. Cẩn thận với các con số, sai sót là không được phép.”

Ngọc gật đầu, cố gắng giữ bình tĩnh: “Dạ… em sẽ làm đúng yêu cầu.”

Hạo gật đầu, ánh mắt sắc lạnh nhưng lộ chút hài lòng. “Tốt. Tôi sẽ xem tiến độ của cô.”

Những ngày tiếp xúc thường xuyên này khiến Ngọc vừa áp lực, vừa hạnh phúc. Cô nhận ra Hạo không chỉ là tổng tài lạnh lùng, quyền lực, mà còn là người quan tâm lặng lẽ, tinh tế, và luôn để ý đến những nỗ lực nhỏ của cô.

Một buổi chiều, khi hai người cùng đứng trước cửa phòng họp, Hạo vô tình chạm tay vào tay Ngọc khi mở cửa. Ngọc giật mình, tim đập mạnh, mắt nhìn xuống. Hạo chỉ nhíu mày, không nói gì, nhưng nụ cười thoáng qua khiến Ngọc đỏ bừng mặt.

Cô tự nhủ: “Những tương tác nhỏ này… sao lại khiến tim mình rung động đến vậy… Tổng tài Hạo Kiến Hạo thật sự quá đặc biệt.”

Qua những ngày làm việc, Ngọc nhận ra rằng chính nhịp sống công sở khắt khe, nhưng lại xen lẫn những chi tiết ngọt ngào và quan tâm lặng lẽ của Hạo, đã dần kéo cô và anh lại gần nhau. Những ánh mắt, những hành động nhỏ, những lời nhắc nhở nghiêm túc nhưng tinh tế… tất cả đều trở thành những kỷ niệm ngọt ngào, in đậm trong trái tim Ngọc.

Khi kết thúc một ngày làm việc, Ngọc đứng nhìn tòa nhà Hạo Thị trong ánh hoàng hôn, tự nhủ: “Mình đã quen với sự hiện diện của anh ấy mỗi ngày. Những tương tác nhỏ, nhưng sao… khiến tim mình rung lên liên tục… Có lẽ… mình đã bắt đầu thích anh ấy, từ những điều rất bình thường nhưng lại đặc biệt này.”

Ở văn phòng tầng 20, Hạo đứng trước cửa sổ, nhìn ra thành phố rộng lớn, ánh mắt sắc lạnh nhưng lộ chút tò mò:

“Ngọc… cô ấy… khác biệt. Không chỉ chăm chỉ, mà còn dần dần tạo được ấn tượng riêng. Có lẽ… sẽ là một thử thách, nhưng cũng là niềm hứng thú không nhỏ đối với tôi.”

Ánh hoàng hôn hắt qua cửa kính, chiếu lên gương mặt lạnh lùng nhưng hấp dẫn của Hạo. Mối quan hệ giữa Ngọc và Hạo bắt đầu từ những tương tác nhỏ nhưng ngọt ngào, hứa hẹn một hành trình vừa hài hước, vừa lãng mạn, vừa đầy thử thách phía trước.

Ngọc thở dài, vừa mệt mỏi vừa hạnh phúc. Cô biết, những ngày tiếp xúc thường xuyên này là bước khởi đầu cho một mối quan hệ đầy tình cảm, nơi trái tim cô sẽ không còn yên bình như trước, nhưng đồng thời cũng tràn ngập niềm vui và sự ngọt ngào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×