Sau cuộc gặp bất ngờ với nam chính trong thư viện, Hà Vy trở về phòng với tâm trạng rối bời. Trái tim cô vẫn còn đập nhanh, tay chân hơi run, và đầu óc thì tràn đầy câu hỏi chưa có lời giải. Người đàn ông hiện đại này, quyền lực và lạnh lùng, dường như luôn nắm quyền kiểm soát mọi thứ… kể cả sinh mệnh của cô trong thế giới cổ đại này.
Không khí buổi chiều yên ắng, nhưng Hà Vy không hề thấy bình yên. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Mình phải bình tĩnh. Nếu không thích nghi được, không chỉ mình gặp nguy hiểm mà còn vật thể xuyên không có thể bị lộ ra ngoài.”
Không lâu sau, cánh cửa phòng bật mở, người đàn ông bước vào. Anh không nói lời nào, chỉ đứng im, ánh mắt sắc lạnh nhưng sâu thẳm có chút quan tâm.
“Hôm nay, tôi quyết định… chúng ta sẽ sống chung một thời gian,” anh nói, giọng trầm và dứt khoát.
Hà Vy trợn mắt, ngạc nhiên đến mức suýt thốt ra lời: “Sống… chung? Anh… anh nói thật chứ? Tôi… tôi không quen sống cùng người lạ…”
Anh nhún vai, vẻ lạnh lùng không đổi: “Sống cùng hay không không quan trọng. Quan trọng là nếu muốn an toàn và kiểm soát vật thể xuyên không, cô không còn lựa chọn khác.”
Hà Vy nuốt nước bọt, cảm giác vừa sợ vừa tức giận bùng lên. Một phần trong cô muốn từ chối, nhưng lý trí hiện đại bảo rằng: không nghe theo, sẽ gặp nguy hiểm. Cô hít một hơi, cố bình tĩnh: “Được… sống chung thì sống chung. Nhưng… anh đừng nghĩ mình dễ dàng nghe lời anh.”
Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt sắc bén như muốn soi thấu mọi suy nghĩ trong lòng cô. “Tốt. Tôi thích thái độ này. Nhưng nhớ, bất kỳ hành động gây rối nào cũng sẽ phải trả giá.”
Hà Vy rùng mình, vừa sợ vừa kích thích. Cô chưa từng gặp ai vừa lạnh lùng vừa quyền lực đến vậy. Một phần trong cô muốn chạy trốn, nhưng phần khác lại bị cuốn hút kỳ lạ.
Buổi chiều trôi qua, hai người bắt đầu dọn đồ và sắp xếp không gian sống chung. Phòng khách rộng rãi với cửa sổ lớn nhìn ra vườn cổ, nơi ánh nắng vàng rọi xuống từng tấm rèm. Cô hầu gái e dè đứng bên cạnh, quan sát từng cử chỉ giữa hai người.
Hà Vy thử di chuyển đồ vật theo thói quen hiện đại, nhưng người đàn ông lại thẳng tay chỉnh lại, ánh mắt nghiêm nghị: “Không, phải xếp theo cách này. Nếu muốn sống ở đây, phải học cách tôn trọng luật lệ.”
Cô cau mày, cố nhịn tức. “Luật lệ… này tôi chưa từng biết! Anh không thể bắt tôi làm theo tất cả được!”
Anh tiến sát, ánh mắt sắc bén: “Không phải bắt, mà là cần thiết. Chỉ khi hiểu và tuân thủ, cô mới sống sót.”
Hà Vy hít một hơi dài, cảm giác tim đập mạnh. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô nhận ra bản thân vừa bị cuốn vào mạch quyền lực và hấp dẫn của một người mà mình không thể phản kháng hoàn toàn.
Ban đêm, khi ánh trăng chiếu qua cửa sổ, Hà Vy cố gắng sắp xếp tâm trí trước giường ngủ. Người đàn ông ngủ ở phòng kế bên, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng dường như xuyên qua tường, khiến cô không thể yên.
Không gian im lặng, nhưng những suy nghĩ trong đầu cô thì không ngừng:
“Mình sẽ phải học cách sống cùng anh… và biết đâu, trong quá trình này, sẽ phải đối mặt với những cảm xúc chưa từng trải qua… Ghen tuông, hấp dẫn, thậm chí là… thứ gì đó hơn thế?”
Đêm ấy, cô bất ngờ bị đánh thức bởi một tiếng động nhỏ. Người đàn ông bước vào phòng cô, không báo trước. Hà Vy giật mình, tay bám chặt ga giường.
“Tôi phát hiện vật thể có dấu hiệu bất thường. Cô không nên ngủ yên trong khi nó hoạt động.” – giọng anh trầm thấp, vừa dứt khoát vừa nghiêm trọng.
Hà Vy ngồi bật dậy, cảm giác lo lắng trộn lẫn hồi hộp. “Vậy… tôi phải làm gì?”
Anh đi đến gần, ánh mắt sắc bén, giọng trầm: “Cô cần hợp tác. Tôi sẽ hướng dẫn từng bước. Nếu làm đúng, không có gì phải sợ.”
Trong khoảnh khắc ấy, gần gũi, cơ thể họ cách nhau chỉ vài tấc, ánh mắt chạm nhau. Một luồng điện nhẹ len lỏi qua cô, vừa sợ vừa kích thích. Hà Vy nhận ra rằng sự gần gũi này, dù là vì lý do sinh tồn, cũng khiến tim cô loạn nhịp một cách lạ thường.
Anh không nói thêm gì, chỉ hướng dẫn cô kiểm soát vật thể, từng động tác, từng cử chỉ. Mỗi lần bàn tay họ chạm nhau – chỉ để chỉ dẫn, nhưng cảm giác lại… khác lạ. Một sự gợi cảm tinh tế len lỏi qua, khiến cô vừa xấu hổ vừa hứng thú.
Khi mọi việc tạm ổn, anh rút lui, ánh mắt vẫn dõi theo cô. Hà Vy thở dài, vừa căng thẳng vừa mỉm cười: “Đúng là… sống chung với anh sẽ không dễ dàng chút nào. Nhưng… có lẽ, mình sẽ phải học cách thích nghi với tất cả: cơ thể, lễ nghi, và cả cảm xúc khó đoán này.”
Đêm ấy, trước khi chìm vào giấc ngủ, Hà Vy nhìn ra cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi khuôn mặt. Cô biết rằng từ giờ phút này, cuộc sống xuyên không sẽ là một hành trình vừa nguy hiểm vừa hấp dẫn, nơi mà cô phải học cách cân bằng giữa sinh tồn, cảm xúc, ghen tuông, và sự hấp dẫn khó cưỡng từ người đàn ông này.