tổng tài, xin nhận em

Chương 5: Những hiểu lầm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, không khí trong phủ vẫn giữ vẻ trầm mặc quen thuộc. Hà Vy bước ra hành lang, ánh nắng chiếu qua khung cửa sổ, rọi lên mái tóc đen dài óng ả của cô. Nhưng trái tim cô vẫn còn đập nhanh từ đêm qua. Cuộc sống chung với nam chính hiện đại – lạnh lùng và quyền lực – khiến cô vừa sợ vừa thích thú, và… chưa thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Khi Hà Vy đi qua sân trong, cô tình cờ thấy một thiếu niên hầu cầm khay nước trà. Anh ta vội vã, nhưng do sơ suất, một vài giọt trà bắn trúng váy lụa trắng của cô.

“Á…!” – Hà Vy hét lên, giật mình, tay vội lau áo.

Thiếu niên hầu cúi rạp, khuôn mặt đỏ bừng: “Tiểu thư… tôi… tôi xin lỗi, không cố ý…”

Hà Vy hít một hơi, cố gắng bình tĩnh. Nhưng cảm giác khó chịu, kết hợp với áp lực từ việc thích nghi với thân xác cổ đại, khiến cô không kiềm chế được: “Cẩn thận hơn chứ! Lần sau đừng để chuyện này xảy ra nữa!”

Trong khi đó, từ phía cổng, người đàn ông hiện đại – nam chính – xuất hiện đúng lúc. Ánh mắt anh sắc bén, nhìn Hà Vy rồi thiếu niên hầu. Chỉ trong vài giây, sự căng thẳng giữa ba người dường như tăng lên.

“Tiểu thư, chuyện gì xảy ra?” – anh hỏi, giọng trầm, vừa quan sát vừa kiểm soát.

Hà Vy quay sang anh, vừa giận vừa bực: “Chỉ là… cậu hầu sơ suất một chút thôi. Tôi không sao.”

Anh nhíu mày, bước tới gần. Ánh mắt sắc lạnh dừng lại trên váy lụa dính vết trà. “Cô ổn chứ? Chỉ sơ suất một chút mà làm hỏng váy… không thể chấp nhận.”

Hà Vy hít một hơi dài, cảm giác khó chịu tràn lên: “Anh… anh không hiểu! Tôi đã quen với những chuyện kiểu này. Đừng coi thường tôi!”

Sự căng thẳng lan tỏa. Anh dường như cảm nhận được thái độ độc lập và tự tin của cô, nhưng đồng thời, ánh mắt cũng lóe lên một chút… ghen tuông tinh tế. Chỉ là một khoảnh khắc, nhưng đủ để Hà Vy cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Thiếu niên hầu cúi rạp, vội vàng rút lui, để lại không gian tĩnh lặng. Cô và anh đối diện nhau, chỉ cách vài bước chân. Không gian im lặng, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự căng thẳng pha lẫn hấp dẫn kỳ lạ.

“Được rồi… tôi xin lỗi,” – anh nói, giọng trầm nhưng hơi mềm đi một chút. “Chỉ… lần sau, cô nên cẩn thận hơn.”

Hà Vy hít một hơi, vừa bực vừa tò mò: “Lần sau… hay anh muốn nói là… anh sẽ kiểm soát tôi mãi như vậy?”

Anh không trả lời ngay, chỉ nhíu mày, ánh mắt sắc bén nhưng sâu thẳm vẫn có vẻ quan tâm. “Tôi không kiểm soát cô… chỉ là muốn cô an toàn.”

Nhưng Hà Vy, trong lòng vừa muốn chứng minh bản thân vừa tò mò về cảm giác khó hiểu khi đứng trước anh, bật cười khẽ: “An toàn… đúng, nhưng tôi không cần người khác bảo vệ mãi.”

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ gặp nhau. Một sự căng thẳng vừa đối đầu vừa… gợi cảm len lỏi, khiến tim Hà Vy đập loạn nhịp. Cô nhận ra rằng người đàn ông này không chỉ là đồng minh, mà còn là… một thử thách cảm xúc mà cô chưa từng trải qua.

Buổi trưa, khi Hà Vy tập trung vào việc học cách xử lý vật thể xuyên không, người đàn ông lại xuất hiện, ngồi đối diện cô. Anh quan sát cô một lúc, rồi hỏi: “Cô đã quen với cách sử dụng chưa?”

Hà Vy liếc anh, ánh mắt sắc bén: “Chưa, và… chắc tôi cũng không cần anh chỉ dẫn quá nhiều.”

Anh cười nhếch môi, nụ cười lạnh nhưng đầy sức hút: “Tôi không ép buộc, nhưng nếu cô muốn sống sót, tôi khuyên nên nghe lời.”

Hà Vy hít một hơi, cảm giác vừa bực vừa kích thích: “Thế thì… chúng ta cứ coi nhau là đối thủ đi. Ai sống sót trước sẽ thắng.”

Anh nhíu mày, ánh mắt lóe lên một chút ghen tuông – khi thấy cô nhìn vật thể mà không để ý đến sự hiện diện của anh. “Được… tôi sẽ quan sát cô kỹ.”

Buổi chiều trôi qua với những va chạm nhỏ: cô học cách thích nghi cơ thể, anh hướng dẫn cách sử dụng vật thể, đôi khi cãi vã, đôi khi ánh mắt họ chạm nhau, ánh sáng xanh từ vật thể xuyên không nhấp nháy, như tiếp thêm sức mạnh cho cảm xúc đang dâng trào.

Khi hoàng hôn buông xuống, Hà Vy đứng trên ban công, nhìn ra khu vườn rộng. Tim cô vẫn còn đập nhanh, cảm giác khó hiểu xen lẫn hứng thú: “Người đàn ông này… lạnh lùng, quyền lực, nhưng cũng khiến mình tò mò… và một phần trong mình… muốn gần anh ấy hơn.”

Người đàn ông đứng phía sau, ánh mắt vẫn dõi theo cô, giọng trầm nhưng ẩn ý: “Cô nên nghỉ ngơi. Nguy cơ ở đây không hề nhỏ, và… tôi cần cô chuẩn bị tốt cho những thử thách tiếp theo.”

Hà Vy lặng người một giây, cảm giác vừa căng thẳng vừa… kích thích. Đây mới chỉ là những hiểu lầm và xích mích đầu tiên, nhưng cũng đủ để mầm mống tình cảm, ghen tuông và hấp dẫn giữa họ bắt đầu nảy nở.

Đêm đó, trước khi chìm vào giấc ngủ, Hà Vy nhìn lên trần nhà, ánh trăng chiếu rọi qua cửa sổ. Cô biết rằng cuộc sống xuyên không này sẽ còn đầy rẫy những thử thách, cảm xúc, và cả những phút giây gần gũi không thể đoán trước… nơi mà mỗi va chạm, mỗi ánh mắt, mỗi câu nói đều có thể khiến tim cô loạn nhịp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×