Sáng sớm, ánh nắng len lỏi qua rèm cửa, chiếu lên căn phòng rộng rãi nhưng tĩnh lặng của phủ. Hà Vy thức dậy, hơi mệt mỏi nhưng đầy quyết tâm. Cuộc sống cổ đại đã bắt đầu trở nên quen thuộc hơn, nhưng cô biết rằng nếu muốn tồn tại, không chỉ dựa vào may mắn hay sự bảo vệ của nam chính – cô cần học cách sinh tồn.
Cô hít một hơi thật sâu, nhìn xuống bộ váy lụa mềm mại. Mỗi bước đi giờ đây đã thoải mái hơn, dù vẫn giữ được sự tinh tế cần thiết. Nhưng điều quan trọng nhất là… kiến thức hiện đại có thể giúp cô vượt qua thử thách này.
Sau bữa sáng, cô quyết định thử áp dụng những gì mình biết vào cuộc sống cổ đại. Thứ nhất là vệ sinh và phòng chống bệnh tật. Cô hướng dẫn các cô hầu gái rửa tay sạch sẽ trước khi nấu ăn, chú ý vệ sinh đồ dùng, và sắp xếp thực phẩm hợp lý để không bị hỏng. Những hành động này khiến một số người trong phủ tỏ ra hoài nghi, nhưng khi thấy kết quả, họ bắt đầu tin tưởng.
Nam chính bước vào, ánh mắt vẫn sắc bén, quan sát cô: “Cô đang làm gì vậy?”
Hà Vy liếc anh, nụ cười nhẹ: “Chỉ là… áp dụng một chút kiến thức y tế hiện đại thôi. Giúp mọi người an toàn hơn.”
Anh nhíu mày, nhưng không ngăn cản. Thậm chí, ánh mắt anh lóe lên một chút… ấn tượng. “Biết suy nghĩ cho người khác… tốt.”
Hà Vy cười khẽ, cảm giác tim nhảy loạn nhịp. Mỗi lời khen hiếm hoi từ anh đều khiến cô vui sướng không nói thành lời.
Buổi trưa, cô thử áp dụng kiến thức nấu ăn hiện đại để cải thiện bữa ăn trong phủ. Thay vì chỉ ninh nhừ hay hấp đơn giản, cô thử kết hợp hương liệu, gia vị một cách tinh tế, tạo ra hương vị mới mà vẫn giữ đúng tinh thần cổ đại. Những người hầu và các cô gái khác háo hức nếm thử, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Nam chính xuất hiện đúng lúc, ngửi thấy mùi thơm, mắt dừng lại trên cô. Anh bước đến gần, giọng trầm thấp nhưng không mất đi vẻ lạnh lùng: “Ngửi thấy mùi này… không tệ.”
Hà Vy nhướng mày, ánh mắt tinh quái: “Vậy là… anh cũng biết thưởng thức một chút hương vị hiện đại?”
Anh nhíu mày, nụ cười khẽ thoáng qua khóe môi: “Không hẳn. Nhưng… có vẻ cô biết cách làm người khác chú ý.”
Khoảnh khắc ấy, gần nhau hơn, Hà Vy nhận ra sự gợi cảm tinh tế tràn ngập không khí. Cô cảm thấy một luồng điện nhẹ len lỏi qua cơ thể mỗi khi anh đứng gần, khiến tim cô loạn nhịp.
Chiều xuống, cô quyết định thử vận dụng kiến thức hiện đại vào việc phòng thủ và sinh tồn. Cô hướng dẫn các cô hầu giấu thực phẩm quan trọng, kiểm tra các lối ra vào, và sử dụng những vật liệu có sẵn để tạo ra tín hiệu cảnh báo nếu có kẻ lạ xâm nhập.
Anh đứng quan sát từ xa, đôi tay khoanh trước ngực, ánh mắt vẫn sắc bén nhưng không giấu được vẻ thích thú: “Cô… đang làm mọi thứ rất cẩn thận. Điều này… ấn tượng.”
Hà Vy đỏ mặt, vừa bực vừa vui: “Đừng tưởng tôi làm để anh khen đâu. Tôi làm để… sống sót.”
Khi màn đêm buông xuống, cô và nam chính cùng kiểm tra vật thể xuyên không. Đây là lần đầu tiên họ phải hợp tác hoàn toàn, mỗi bước đều đòi hỏi sự tin tưởng và phối hợp nhịp nhàng.
Anh tiến sát, ánh mắt sắc bén, giọng trầm: “Cô cần giữ bình tĩnh. Bất kỳ sai sót nào cũng có thể nguy hiểm.”
Hà Vy hít một hơi, cảm giác vừa sợ vừa hứng thú: “Tôi biết… và sẽ cố gắng hết sức.”
Trong quá trình kiểm tra, bàn tay họ vô tình chạm nhau khi cùng nâng vật thể. Khoảnh khắc ấy khiến tim cô rung lên, ánh mắt cô và anh giao nhau trong im lặng. Không gian chùng xuống, chỉ còn ánh sáng xanh từ vật thể nhấp nháy. Một luồng cảm xúc tinh tế len lỏi, vừa sợ vừa kích thích.
Anh nhíu mày, giọng trầm: “Cô… không nên quá hồi hộp. Tập trung.”
Hà Vy mỉm cười, vừa hứng thú vừa nghịch ngợm: “Được rồi… nhưng… chỉ một chút thôi, vì cảm giác gần anh… thật lạ.”
Anh không trả lời ngay, chỉ đứng cạnh cô, ánh mắt sắc bén nhưng sâu thẳm vẫn đầy quan tâm. Khoảnh khắc đó, không lời nào nói ra, nhưng cả hai đều cảm nhận được sự gợi cảm tinh tế và mầm mống tình cảm đang dần nảy sinh.
Khi công việc kết thúc, nam chính rút lui, để lại Hà Vy đứng một mình trong ánh sáng xanh của vật thể. Cô thở dài, cảm giác vừa căng thẳng vừa hứng thú. Cô nhận ra rằng kiến thức hiện đại không chỉ giúp cô sinh tồn, mà còn khiến cô… hấp dẫn hơn trong mắt người đàn ông quyền lực này.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Hà Vy nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi. Cô biết rằng từ giờ phút này, hành trình sinh tồn sẽ không chỉ là thử thách về thể chất và trí tuệ, mà còn là nơi cảm xúc, ghen tuông, và hấp dẫn giữa cô và nam chính ngày càng phát triển mạnh mẽ.