tổng tài, xin nhẹ nhàng thương em

Chương 3: Ngày đầu tiên đầy sóng gió


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng vừa xuyên qua khung cửa kính, Lê Thanh Hà đã có mặt tại Tống Khải Group. Cảm giác vừa lo lắng vừa háo hức khiến cô bước đi nhanh hơn bình thường. Túi xách trên vai chứa đầy hồ sơ, sổ ghi chú, bút máy, và cả một chút hy vọng rằng ngày đầu tiên này sẽ không quá khắc nghiệt.

Nhưng ngay khi bước vào sảnh lớn, cô liền nhận ra ngày hôm nay hẳn sẽ không dễ dàng chút nào. Một nhân viên lễ tân chạy đến, giọng vừa vội vừa bồn chồn:

“Cô Lê Thanh Hà, tổng giám đốc muốn gặp cô ngay phòng họp 3, tầng 28.”

Hà hít một hơi thật sâu, tay siết chặt túi xách, bước lên thang máy. Trong lòng, cô tự nhủ: “Lần này, phải thật bình tĩnh. Đây là thử thách đầu tiên của cậu.”

Khi cửa thang máy mở ra, cô bước vào phòng họp, thấy Tống Khải đang đứng ngay giữa phòng, ánh mắt sắc lạnh như dao. Anh không cười, không chào, chỉ nhìn cô bằng một ánh mắt khiến cô tự cảm thấy nhỏ bé và chùn bước.

“Cô đã chuẩn bị hồ sơ chưa?” giọng anh trầm và dứt khoát.

“Vâng… thưa anh, tôi đã xem qua và… sẵn sàng,” Hà trả lời, cố giữ bình tĩnh.

Tống Khải nhướng mày, nhưng không nói gì, chỉ ra hiệu cho cô đứng gần bàn. Anh đặt một đống hồ sơ lớn trước mặt cô: báo cáo tài chính, kế hoạch tuần, các email khẩn cấp.

“Cô có 3 giờ để sắp xếp tất cả, đánh dấu các vấn đề cần giải quyết, và chuẩn bị báo cáo sơ bộ cho cuộc họp với đối tác lúc 3 giờ chiều,” anh nói, giọng đều đặn nhưng mỗi từ đều như một lời thử thách.

Hà nhìn đống hồ sơ trước mặt, mắt mở to, hơi choáng ngợp. Trong lòng, cô tự nhủ: “Ngày đầu tiên đã bắt đầu theo cách… không hề nhẹ nhàng.”

Xung đột đầu tiên

Hà bắt tay vào công việc, sắp xếp hồ sơ, đánh dấu các email quan trọng. Nhưng không lâu sau, Tống Khải bước tới, ánh mắt nhìn kỹ từng chi tiết.

“Cô đánh dấu sai một mục quan trọng trong báo cáo tài chính,” anh nói, giọng lạnh lùng. “Nếu tôi đưa hồ sơ này cho đối tác, cô nghĩ họ sẽ đánh giá thế nào?”

Hà đỏ mặt, giọng lúng túng:

“Xin lỗi… tôi… tôi sẽ chỉnh lại ngay.”

Anh nhìn cô, ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thấu từng suy nghĩ:

“Ngay lần đầu, cô đã mắc lỗi. Cô có nghĩ mình đủ khả năng làm việc ở đây không?”

Hà cắn môi, không dám đáp trả. Cô biết phản ứng thái quá có thể khiến tình hình tồi tệ hơn. Thay vào đó, cô hít sâu, nhắc nhở bản thân: “Đừng để áp lực làm cậu sụp đổ. Cố lên, Thanh Hà.”

Những tình huống hài hước

Khi Hà đang bận rộn với việc ghi chú, một nhân viên mới khác bước vào và vô tình va vào bàn cô, làm rơi một tập hồ sơ. Hà vội cúi xuống nhặt, nhưng trong lúc cúi, cô va nhẹ vào bàn của Tống Khải, khiến anh giật mình.

“Cô có thể chú ý hơn một chút không?” giọng anh vừa nghiêm nghị vừa… lạnh lùng đến mức làm cô hơi sợ hãi.

“Xin lỗi… tôi không cố ý,” Hà đáp, mặt nóng bừng.

Nhân viên mới đứng bên cạnh cười khúc khích, khiến không khí căng thẳng thoáng chút… hài hước. Tuy nhiên, Tống Khải vẫn đứng đó, không nói gì, chỉ nhướng một bên mày, khiến cô cảm thấy bị theo dõi từng chi tiết nhỏ nhất.

Sự cố đầu tiên

Đến khoảng 10 giờ sáng, điện thoại của Tống Khải reo vang. Một hợp đồng quan trọng cần được gửi ngay lập tức cho đối tác. Tống Khải cầm điện thoại, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng:

“Cô đi chuẩn bị và gửi ngay cho tôi.”

Hà vội vã thực hiện, nhưng vừa nhấn gửi thì mạng bị lỗi. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng Tống Khải từ đầu phòng vang lên:

“Cô đang làm gì vậy? Thời gian là tiền bạc. Nếu đối tác không nhận được, tôi sẽ trách nhiệm cô!”

Hà đỏ mặt, tay run run, vừa bực vừa lo: “Ôi trời, sao hôm nay tất cả mọi việc đều chống lại tôi thế này!”

Nhưng rồi, giữa áp lực, cô cũng tìm ra cách gửi hợp đồng thành công. Khi Tống Khải nhìn thấy màn hình xác nhận, ánh mắt anh khẽ dịu lại, nhưng vẫn giữ thái độ lạnh lùng:

“Lần này ổn. Nhưng đừng để xảy ra lần sau.”

Hà thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ: “Cứ mỗi lần làm được một việc, lại vừa vui vừa mệt… tổng tài này đúng là khó nhằn.”

Cuộc gặp với đồng nghiệp

Sau buổi sáng đầy sóng gió, Hà được giới thiệu với các đồng nghiệp. Một vài người nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, vài người thì có vẻ… không mấy thiện cảm.

“Cô là trợ lý mới của tổng tài hả? Nghe nói rất khắt khe,” một đồng nghiệp thì thầm bên bàn làm việc.

Hà chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng vẫn thấy áp lực. Cô biết, để tồn tại ở môi trường này, không chỉ cần thông minh và nhanh nhẹn, mà còn phải biết cách ứng xử trước con mắt sắc sảo của tổng tài.

Bất ngờ từ tổng tài

Đến trưa, sau khi Hà hoàn thành báo cáo sơ bộ và chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp chiều, Tống Khải bước tới, ánh mắt vẫn sắc lạnh.

“Cô làm tốt, nhưng còn thiếu chi tiết. Tôi muốn cô học cách quan sát và dự đoán nhu cầu của tôi trước khi tôi nói. Nếu làm được, cô sẽ giảm được áp lực,” anh nói, giọng điềm tĩnh nhưng đầy uy quyền.

Hà nhìn anh, vừa sợ vừa… ngưỡng mộ. Cô biết rằng, dù Tống Khải khắt khe đến mức nào, anh cũng đang chỉ dẫn cô cách để trở thành trợ lý hoàn hảo.

Cô thầm nghĩ: “Ngày đầu tiên đầy sóng gió… nhưng ít nhất, tôi đã không bỏ cuộc. Thanh Hà, cố lên!”

Kết thúc ngày đầu tiên

Buổi chiều kết thúc với cuộc họp quan trọng. Hà đứng bên cạnh, ghi chú cẩn thận, mắt dõi theo từng hành động của tổng tài. Dù Tống Khải vẫn lạnh lùng, ánh mắt anh thỉnh thoảng thoáng lên sự công nhận nho nhỏ dành cho cô.

Khi rời văn phòng, Hà thở dài, mệt nhoài nhưng trong lòng đầy quyết tâm. Cô tự nhủ:

“Ngày đầu tiên đầy sóng gió đã qua. Ngày mai sẽ còn khó khăn hơn, nhưng tôi sẽ không bỏ cuộc. Tổng tài Tống Khải, ngày mai… chúng ta sẽ còn gặp nhau nhiều lần nữa, và tôi sẽ chứng minh rằng mình xứng đáng!”

Và đúng như cảm giác của cô, ngày đầu tiên này chỉ là bước khởi đầu, nơi mâu thuẫn, xung đột, thử thách và cả sự ngọt ngào tiềm ẩn sẽ dần bùng nổ giữa cô và tổng tài…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×