tổng tài, xin nhẹ nhàng thương em

Chương 4: Mỹ nhân và tổng tài


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ hai của Lê Thanh Hà tại Tống Khải Group bắt đầu với một bầu không khí vừa áp lực vừa… căng thẳng. Sau khi trải qua ngày đầu tiên đầy sóng gió, cô tự nhủ: “Hôm nay sẽ phải bình tĩnh hơn, cố gắng hoàn thành công việc, và đừng để bị trêu chọc hay căng thẳng quá mức.”

Nhưng ngay khi bước vào sảnh chính, cô lập tức cảm nhận được ánh mắt tò mò và có phần khó chịu của một vài đồng nghiệp. Một số nữ nhân viên đứng quanh bàn trà, thì thầm và liếc nhìn cô.

“Chắc chắn là trợ lý mới của tổng tài rồi… nghe nói đẹp, nhưng không biết có đủ khả năng làm việc hay không,” một cô gái thì thầm với đồng nghiệp bên cạnh.

Hà mỉm cười, không đáp lại. Cô biết, để tồn tại trong môi trường này, ngoại hình và năng lực đều bị đem ra bàn tán, và đôi khi chỉ một nụ cười cũng đủ khiến người khác thêm ghen tị.

Tình huống hài hước đầu tiên

Vừa bước vào văn phòng, Hà đã thấy trên bàn mình xuất hiện một tách cà phê. Cô hơi ngạc nhiên, nhìn quanh, nhưng không thấy ai. Khi cúi xuống để cầm tách, một đồng nghiệp nam đi ngang qua, cố tình làm cô đánh rơi bút, tạo ra cảnh tượng hơi lúng túng.

“Ồ, chắc cô ấy còn bỡ ngỡ,” anh ta cười khúc khích, nhìn cô bằng ánh mắt trêu chọc.

Hà đỏ mặt, vội nhặt bút, nhưng ngay lúc đó, Tống Khải bước vào văn phòng. Anh nhìn thấy cảnh tượng này, mắt nhíu lại, nhưng không nói gì. Chỉ vài giây sau, anh đi thẳng đến bàn Hà, giọng lạnh lùng:

“Cô ổn chứ? Cần tôi giúp không?”

Hà lắp bắp: “Vâng… tôi ổn, thưa anh.”

Nhưng chỉ một ánh mắt sắc lạnh từ anh khiến tất cả đồng nghiệp xung quanh im lặng. Dường như bầu không khí thay đổi chỉ trong nháy mắt, và ai cũng cảm thấy… “không dám đùa nữa”.

Trêu chọc giữa công việc

Buổi sáng, Hà được giao nhiệm vụ soạn thảo các tài liệu quan trọng cho cuộc họp chiều. Trong lúc tập trung, một đồng nghiệp nữ tên Mai Lan, nổi tiếng là cáo già trong công ty, tiến lại gần bàn cô, nở nụ cười mỉa mai:

“Chắc hẳn công việc này khó nhằn lắm nhỉ, mới vào đã phải chịu áp lực từ tổng tài, còn phải xử lý đủ thứ rắc rối. Cậu có đủ sức không, mỹ nhân?”

Hà hơi giật mình vì cách gọi “mỹ nhân” vừa ngọt ngào vừa… chế nhạo. Cô nở nụ cười, cố gắng giữ bình tĩnh:

“Cảm ơn lời khen… và tôi sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ,” cô nói, giọng tự tin, nhưng vẫn lịch sự.

Mai Lan nhếch môi, rồi đi về bàn mình, nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn Hà đầy ghen tị. Trong khi đó, Tống Khải đi ngang qua, nghe được câu nói, chỉ nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì. Hà nhận ra, mỗi hành động của cô đều bị anh quan sát, và điều này vừa khiến cô căng thẳng vừa khiến cô thấy… lạ lùng, gần như muốn được chú ý thêm.

Tình huống hài hước với máy in

Giữa lúc đang in tài liệu, máy in bỗng nhiên kêu “tít tít” và dừng hoạt động. Hà thử nhấn nhiều lần, nhưng máy không chịu in tiếp. Cô hơi lo lắng, trong khi Mai Lan từ bàn bên kia cười khúc khích:

“Cậu thấy chưa? Ngay cả máy móc cũng biết… mỹ nhân này còn non nớt.”

Hà đỏ mặt, cúi xuống nghịch thử máy, không muốn bị đồng nghiệp coi thường. Nhưng chính lúc đó, Tống Khải bước vào, nhìn thấy cô đang loay hoay với máy in, anh nhấc chân bước đến, nhấn vài nút, máy in hoạt động trở lại ngay lập tức.

“Xong rồi. Lần sau, nếu không biết, hãy hỏi trước khi loay hoay mất thời gian,” anh nói, giọng lạnh lùng nhưng… đầy uy lực.

Hà nhìn anh, vừa xấu hổ vừa thầm nghĩ: “Lần nào cũng thế… tổng tài đúng là dễ khiến người ta vừa nể vừa sợ.”

Những tín hiệu tình cảm nhỏ

Buổi trưa, khi Hà đi lấy cà phê, Tống Khải bước ra, ánh mắt liếc qua cô. Anh nhường đường, và chỉ nhẹ nhàng nói:

“Đứng đợi tôi ở bàn làm việc. Tôi sẽ đi gặp đối tác.”

Hà hơi ngạc nhiên, nhưng cảm giác nhẹ nhõm và được quan tâm khiến tim cô đập nhanh hơn. Cô tự nhủ: “Dường như tổng tài cũng… quan tâm đến cô một chút.”

Những tín hiệu nhỏ như vậy, trong môi trường áp lực cao, lại trở nên cực kỳ nổi bật và khiến Hà khó lòng dời mắt khỏi anh.

Mâu thuẫn với đồng nghiệp

Chiều đến, cuộc họp nội bộ chuẩn bị bắt đầu. Hà được yêu cầu đưa tài liệu cho từng bộ phận. Trong lúc đi qua bàn Mai Lan, cô vô tình để tài liệu rơi xuống. Mai Lan cười khẩy, giọng đầy mỉa mai:

“Đúng là mỹ nhân… làm việc còn vụng về nữa kìa.”

Hà đỏ mặt, vội nhặt tài liệu lên, nhưng không giận dữ. Cô chỉ mỉm cười nhạt, trả lời lịch sự:

“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn.”

Tuy nhiên, ánh mắt Tống Khải từ phía phòng họp nhìn cô, thoáng chút nghiêm nghị, nhưng cũng như muốn bảo vệ. Hà cảm nhận được rằng, mỗi hành động của cô đều có ảnh hưởng đến cảm nhận của anh, và điều này khiến cô vừa áp lực vừa tò mò.

Cao trào ngày làm việc

Cuối ngày, khi mọi người rút lui về phòng riêng, Tống Khải gọi Hà lại. Anh đưa cho cô một tệp hồ sơ mới, giọng trầm:

“Mai Lan và vài đồng nghiệp khác có ý trêu chọc cô. Tôi khuyên cô đừng để bị chi phối bởi họ. Công việc là quan trọng nhất. Và nếu cần, tôi sẽ trực tiếp nhắc nhở họ.”

Hà hơi bối rối, nhưng trong lòng cảm thấy ấm áp một cách lạ lùng. Dù giọng anh vẫn lạnh, ánh mắt vẫn sắc bén, nhưng cô biết rằng, tổng tài đang quan tâm đến cô theo cách riêng của anh.

Cô thầm nghĩ: “Ngày hôm nay vừa mệt mỏi vừa vui… vừa sợ, vừa háo hức. Tổng tài lạnh lùng, nhưng sao… nhìn anh lại thấy tin tưởng lạ thường.”

Khi rời văn phòng, Hà nhìn ra khung cửa kính, thấy ánh hoàng hôn trải dài trên thành phố, cô mỉm cười. Dù đồng nghiệp ghen tị, những tình huống trêu chọc xảy ra liên tục, nhưng cô cảm thấy một phần thú vị của công việc và cuộc sống bên tổng tài.

Ngày hôm nay, cô không chỉ học được cách ứng xử trong môi trường khắc nghiệt, mà còn nhận ra: tổng tài Tống Khải, mặc dù lạnh lùng, vẫn quan sát, bảo vệ và để ý đến cô. Đây là một khởi đầu đầy sóng gió nhưng cũng mở ra nhiều cảm xúc khó tả…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×