Ngày thứ ba tại Tống Khải Group bắt đầu với bầu không khí căng thẳng hơn hẳn. Lê Thanh Hà vừa bước vào văn phòng thì nhận được thông báo từ trợ lý cũ của tổng tài: có một hợp đồng quan trọng với đối tác quốc tế đang gặp trục trặc nghiêm trọng, có thể làm thất thoát uy tín công ty nếu không xử lý kịp thời.
Hà hít một hơi thật sâu, tay siết chặt túi hồ sơ. Trong lòng, cô nghĩ: “Ngày hôm nay sẽ là thử thách lớn nhất từ trước đến giờ. Đây là cơ hội để chứng minh mình xứng đáng với vị trí này.”
Khởi đầu cơn bão
Ngay khi đến phòng họp, cô thấy Tống Khải đang đứng trước màn hình lớn, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, nhưng có phần căng thẳng. Anh cầm điện thoại, nói chuyện với đối tác bên nước ngoài bằng giọng điệu chuyên nghiệp, nhưng qua ánh mắt, Hà nhận ra: đây là một tình huống không hề đơn giản.
Hà nhanh chóng đặt túi xách xuống, mở laptop, kiểm tra các tài liệu mà anh vừa trao. Một loạt sai sót trong báo cáo tài chính và một số chi tiết hợp đồng đã khiến đối tác hoãn ký kết, thậm chí đe dọa rút lui.
Hà nhìn Tống Khải, giọng hơi run nhưng quyết tâm:
“Thưa anh, tôi nghĩ mình có thể nhanh chóng kiểm tra và chỉnh sửa các sai sót này. Nếu làm ngay bây giờ, vẫn kịp gửi lại cho đối tác trước buổi họp trực tuyến lúc 11 giờ.”
Anh quay sang cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng thoáng chút bất ngờ:
“Cô nói sao?”
“Em… em có thể xử lý ngay. Chỉ cần anh cho phép em truy cập tất cả tài liệu và email liên quan,” Hà nói, giọng chắc chắn hơn sau vài giây hít thở.
Một giây trôi qua, Tống Khải nhíu mày, như đang cân nhắc. Rồi anh gật đầu, giọng vẫn lạnh:
“Được. Nhưng nếu cô làm hỏng lần này, hậu quả không thể đổ lên đầu tôi. Hiểu chứ?”
“Vâng, thưa anh, em hiểu,” Hà đáp, tim đập mạnh.
Áp lực và quyết tâm
Hà lập tức ngồi xuống bàn, mở các email và báo cáo trên laptop. Đồng thời, cô gọi điện thoại cho phòng kế toán và pháp lý để xác nhận từng thông tin quan trọng. Cô cảm thấy nhịp tim dồn dập, nhưng tập trung hơn bao giờ hết.
Mọi thứ diễn ra nhanh chóng, nhưng không hề đơn giản. Một vài chi tiết hợp đồng bị đối tác nhấn mạnh cần sửa ngay, và thời gian rất hạn hẹp.
Trong khi đó, Tống Khải đứng cạnh, ánh mắt dõi theo từng hành động của cô. Anh không nói gì, nhưng sự hiện diện của anh khiến Hà vừa áp lực vừa được động viên theo một cách kỳ lạ.
“Chỉ còn 30 phút nữa là bắt đầu họp trực tuyến, cô đã chuẩn bị xong chưa?” Anh hỏi, giọng lạnh nhưng hơi nhanh nhịp.
Hà không rời mắt khỏi màn hình, tay thao tác nhanh nhẹn:
“Đã gần xong rồi, thưa anh. Em chỉ cần xác nhận lại một số chi tiết cuối cùng từ đối tác và sẽ gửi ngay lập tức.”
Cứu nguy kịp thời
Cuối cùng, sau gần một giờ căng thẳng, Hà hoàn thành mọi thứ. Cô kiểm tra kỹ từng chi tiết, chỉnh sửa báo cáo, gửi lại email và chuẩn bị các biểu mẫu để trình bày trong cuộc họp trực tuyến.
Tổng tài Tống Khải nhìn màn hình, ánh mắt anh thoáng chút… thán phục. Giọng anh trầm nhưng mang theo một chút tán thưởng hiếm thấy:
“Cô làm việc nhanh và chính xác. Không ngờ cô lại xử lý được tình huống này trong thời gian ngắn như vậy.”
Hà thở phào nhẹ nhõm, giọng run run nhưng vẫn cố tỏ ra tự tin:
“Thưa anh, em… chỉ làm theo những gì anh hướng dẫn và kiến thức em có thôi.”
Anh gật đầu, vẻ mặt vẫn lạnh nhưng ánh mắt đã mềm hơn:
“Được. Từ hôm nay, tôi sẽ xem cô là người có thể tin cậy trong các tình huống quan trọng.”
Lời nói này khiến trái tim Hà nhảy lên một nhịp. Đây là lần đầu tiên cô nhận được sự công nhận trực tiếp từ tổng tài, và cảm giác ấy vừa tự hào vừa hạnh phúc.
Phản ứng của đồng nghiệp
Khi mọi chuyện đã ổn, các đồng nghiệp bắt đầu tụ tập quanh cô, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa thán phục:
“Cô… xử lý nhanh quá, đúng là không hổ danh là trợ lý tổng tài mới,” một đồng nghiệp nữ nói, giọng nửa tán thưởng, nửa ghen tị.
Mai Lan – cô gái trêu chọc cô hôm trước – nhìn Hà, đôi mắt thoáng chút khó chịu nhưng cũng phải thừa nhận:
“Không ngờ, mỹ nhân này… có năng lực thật.”
Hà mỉm cười, nhưng không đáp lời, vì cô biết công việc mới là quan trọng nhất, chứ không phải lời khen từ đồng nghiệp.
Khoảnh khắc gần gũi với tổng tài
Sau khi mọi việc ổn, Tống Khải mời cô bước ra hành lang. Ánh sáng chiều xuyên qua khung cửa kính, tạo nên những đường bóng dài, lạnh lùng nhưng cũng đầy sức hút.
“Cô làm tốt. Tôi sẽ cho phép cô tiếp cận các tài liệu quan trọng hơn từ nay trở đi, nhưng phải chứng minh rằng mình xứng đáng với quyền đó,” anh nói, giọng vẫn lạnh nhưng thoáng chút… ý tứ.
Hà nhìn anh, tim đập nhanh: “Lần đầu tiên, anh nhìn tôi bằng ánh mắt tôn trọng. Nhưng sao… cảm giác này lại vừa sợ vừa vui đến lạ thường.”
Anh dừng lại, ánh mắt chạm vào cô một giây lâu hơn bình thường, rồi quay đi, giọng lạnh:
“Quay lại bàn làm việc. Ngày mai còn nhiều việc phải làm.”
Hà lặng người, nhìn theo bóng lưng anh, cảm giác một mối liên kết vừa mới hình thành nhưng đã vô cùng rõ ràng. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự tin tưởng và quan tâm âm thầm từ tổng tài.
Kết thúc ngày làm việc
Khi rời văn phòng, Hà mỉm cười tự nhủ:
“Ngày hôm nay… tôi đã chứng minh được rằng mình xứng đáng. Tổng tài Tống Khải… anh đã thấy tôi là người đáng tin.”
Cô biết rằng, đây chỉ là bước đầu. Nhưng cơn bão này đã giúp cô và tổng tài gần nhau hơn, không chỉ về công việc mà còn về mối quan hệ tình cảm tiềm ẩn. Trong môi trường quyền lực và áp lực, niềm tin và sự tin cậy là thứ quý giá nhất, và hôm nay, Hà đã chiếm được nó.