tổng tài yêu vợ đến cuối đời

Chương 3: Hợp Tác Bắt Buộc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, văn phòng tập đoàn Hạ Thị tràn ngập không khí hối hả. Cả tòa nhà cao tầng như nhấp nháy ánh sáng từ màn hình máy tính, điện thoại, và những bước chân vội vã của nhân viên. Trần Linh bước vào thang máy, trong lòng vừa háo hức vừa căng thẳng. Cô biết rằng hôm nay sẽ là ngày thay đổi hoàn toàn cục diện tại nơi làm việc – một dự án quan trọng mà cô buộc phải trực tiếp hợp tác với Hạ Tư Thần.

Khi vừa đặt chân vào phòng họp lớn, cô đã thấy anh đứng đó, dáng người cao ráo, gương mặt lạnh lùng nhưng uy quyền lan tỏa khắp căn phòng. Mỗi bước đi của anh đều khiến không gian xung quanh như ngừng lại, như thể cả thế giới đang theo dõi.

“Trần Linh, hôm nay cô sẽ chịu trách nhiệm cùng tôi cho dự án StarTech.” Giọng Hạ Tư Thần trầm và sắc bén, không để lại chút không gian cho sự phản đối.

Trần Linh hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh tâm trạng. “Dạ… em sẽ cố gắng hết sức, anh Hạ.”

Anh nhíu mày, ánh mắt thoáng vẻ khó chịu: “Cô phải hiểu, đây là dự án trọng điểm của tập đoàn. Nếu có bất cứ sai sót nào, không chỉ cô mà cả công ty đều phải chịu trách nhiệm. Tôi không muốn nghe bất kỳ lý do nào.”

Trần Linh mím môi, nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh: “Em hiểu, và sẽ hoàn thành tốt nhất khả năng của mình.”

Buổi họp bắt đầu, cả hai cùng nhau phân tích kế hoạch, ngân sách và phân chia nhiệm vụ. Hạ Tư Thần không ngừng chỉ ra những thiếu sót, đôi khi giọng điệu còn mang chút khó chịu.

“Phân tích này quá sơ sài. Cô không nghĩ đến yếu tố rủi ro hay sao?” Anh gập báo cáo, ánh mắt sắc như dao.

Trần Linh ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên ánh sáng quyết tâm. “Em đã tính toán rủi ro, nhưng nếu kết hợp thêm dữ liệu từ bộ phận nghiên cứu thị trường, chúng ta sẽ có kết quả chính xác hơn. Anh có thể xem xét phương án này không?”

Hạ Tư Thần đứng yên, đôi mắt sắc bén nhìn cô chằm chằm. Cả phòng họp im lặng. Một lúc lâu, anh hít một hơi, rồi lạnh lùng: “Được, tôi sẽ xem xét. Nhưng lần sau, đừng đưa ra đề xuất mà chưa cân nhắc kỹ.”

Trần Linh gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi ngạc nhiên. Cô nhận ra, mặc dù anh lạnh lùng và khó chịu, nhưng ít ra, anh vẫn lắng nghe ý kiến của cô – điều mà cô không ngờ tới.

Buổi chiều, họ phải làm việc trực tiếp tại phòng dự án, bên cạnh máy tính và bảng kế hoạch chi tiết. Không khí căng thẳng đến mức Trần Linh có thể cảm nhận từng nhịp thở của Hạ Tư Thần. Anh đứng sau lưng cô, ánh mắt dõi theo từng thao tác, không bỏ sót chi tiết nào.

“Cô đã kiểm tra số liệu này chưa?” Anh hỏi, giọng lạnh lùng.

“Dạ, em đã kiểm tra ba lần. Nếu anh thấy cần chỉnh sửa, em sẽ thực hiện ngay,” Trần Linh trả lời, giọng đều, mắt vẫn dán vào màn hình.

Hạ Tư Thần nhíu mày, nhưng không phản bác. Thay vào đó, anh cúi người, nhìn kỹ từng con số. Khoảnh khắc hai người gần nhau, Trần Linh cảm nhận hơi thở ấm áp từ lưng anh, khiến cô không khỏi bối rối. Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng tim lại đập nhanh bất thường.

“Cô làm tốt,” anh nói sau khi kiểm tra xong, giọng vẫn lạnh lùng nhưng ẩn chứa một chút hiếm hoi của sự thừa nhận.

Trần Linh mím môi, cảm giác vừa hạnh phúc vừa lo lắng: “Đây là lời khen đầu tiên từ anh ấy… nhưng anh ấy vẫn khó gần như trước.”

Đến tối, khi chuẩn bị rời phòng, Trần Linh vô tình làm rơi một số giấy tờ quan trọng. Hạ Tư Thần bước tới, nhanh nhẹn nhặt lên, đôi tay của họ chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ để trái tim Trần Linh loạn nhịp.

“Cẩn thận hơn,” anh nói, giọng trầm và sắc.

“Em… sẽ cẩn thận hơn,” cô đáp, giọng run run, nhưng ánh mắt lại dám thách thức một chút.

Anh nhìn cô, đôi mắt sâu thăm thẳm như muốn đọc hết mọi suy nghĩ. Khoảnh khắc ấy, Trần Linh nhận ra rằng, việc hợp tác trực tiếp với Hạ Tư Thần không chỉ là một thử thách công việc, mà còn là một hành trình đầy mạo hiểm, vừa căng thẳng vừa khiến cô tò mò.

Những ngày tiếp theo, họ liên tục trao đổi dữ liệu, họp hành và phân tích dự án. Mỗi khi Trần Linh đưa ra ý kiến, Hạ Tư Thần đều nhìn chằm chằm, giọng sắc bén nhưng dần dần có phần chú ý.

Một hôm, khi đang thảo luận về chiến lược kinh doanh, Trần Linh đề xuất một giải pháp táo bạo: “Em nghĩ nếu kết hợp phương án A với B, hiệu quả dự án sẽ tăng ít nhất 20%.”

Hạ Tư Thần dừng lại, ánh mắt nhìn cô chăm chú hơn bình thường. “Cô đã tính toán kỹ chứ?”

“Dạ, em đã mô phỏng qua nhiều kịch bản và kết quả đều khả quan,” cô đáp, giọng tự tin.

Anh im lặng một lúc, rồi gật đầu nhẹ: “Được. Tôi đồng ý thử phương án này. Nhưng nếu thất bại, cô sẽ phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”

Trần Linh mỉm cười thầm trong lòng. Dù anh vẫn nghiêm khắc, nhưng ít ra cô đã được trao cơ hội thực sự. Cô cảm nhận, Hạ Tư Thần không chỉ là sếp khó gần, mà còn là người sẵn sàng thử thách cô, để cô chứng minh bản thân.

Đêm đến, khi mọi người ra về, chỉ còn lại hai người trong phòng. Trần Linh kiểm tra lần cuối dữ liệu, còn Hạ Tư Thần đứng nhìn cô làm việc, ánh mắt vẫn lạnh lùng nhưng sâu sắc.

“Cô làm việc chăm chỉ,” anh nói, giọng trầm, gần như là thừa nhận một điều gì đó.

“Dạ… em chỉ muốn dự án thành công thôi,” cô đáp, mắt vẫn dán vào màn hình.

Khoảnh khắc hai người nhìn nhau, trong lòng Trần Linh bỗng dưng dấy lên một cảm giác vừa lo lắng vừa hứng thú. Hợp tác với Hạ Tư Thần không hề dễ dàng, nhưng từng phút giây gần anh lại khiến cô cảm thấy một điều gì đó đặc biệt – một sự kích thích vừa sợ hãi vừa hấp dẫn.

Cô thầm nhủ: “Đây mới chỉ là bắt đầu. Nếu mình muốn tồn tại và phát triển, phải học cách hợp tác, và… phải hiểu anh ấy hơn.”

Và từ hôm nay, Trần Linh chính thức bước vào một hành trình đầy thử thách: hợp tác trực tiếp với Hạ Tư Thần – người đàn ông lạnh lùng, quyền lực, khó đoán, nhưng cũng là người sẽ thay đổi cuộc đời cô theo cách mà cô không ngờ tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×